Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462: Ấm Nước Sôi Lên

Chương 462: Ấm Nước Sôi Lên

- Rống! Chu Yếm, vừa rồi ta đã nhai hai người bọn chúng, làm cho xương cốt trên người chúng vỡ vụn, bị thương nặng! Ngươi trông chừng cho ta!

Xà Vương bất đắc dĩ, chỉ có thể phun hai người ra, ném về phía Chu Yếm, đồng thời nó há miệng phun ra vô số khói độc, muốn dùng khói độc che tầm mắt mọi người, sau đó dẫn theo Vương Khả trốn vào trong đất.

- Nghiệt súc ngươi dám!

Một đám tà ma nhào về phía Xà Vương.

Một trận hung mãnh đại chiến xảy ra.

Chu Yếm đón đỡ Đồng An An bị Xà Vương nhai hộc máu và Nhiếp Thanh Thanh.

Mặc dù Nhiếp Thanh Thanh trọng thương hôn mê, nhưng, dù sao nàng cũng là Nguyên Anh Cảnh, hoàn toàn không bị Xà Vương nhai bị thương, nhưng Đồng An An bị trói lại khác, hắn bị Xà Vương nhai cho xương cốt vỡ vụn, miệng nôn máu tươi, khuôn mặt mờ mịt và tuyệt vọng.

- Vì sao? Vì sao lại như vậy? Phốc! Ta trêu ai ghẹo ai? A, lại là ngươi, Chu Yếm, mỗi lần gặp ngươi, ta đều bị xui xẻo, là ngươi tìm Xà Vương cắn ta?

Đồng An An suy yếu tuyệt vọng nhìn về phía Chu Yếm.

Chu Yếm không quan tâm Đồng An An, mà là nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh chết ngất.

- Không phải Vương Khả? Làm sao, sao lại là Nhiếp Thanh Thanh?

Chu Yếm kinh ngạc nói.

- Sai, sai, Xà Vương, ngươi đuổi theo khí tức của Đồng An An đến đây, bên cạnh là Nhiếp Thanh Thanh, không phải Vương Khả!

Chu Yếm lập tức kêu lên.

- Cái gì?

Xà Vương lập tức giận dữ nói.

Nó bắt nhầm người?

Bên trong khói độc, bọn thuộc hạ của Sắc Dục Thiên nghe xong, lại thay đổi sắc mặt, Xà Vương này là do Đồng An An dẫn đến?

Đồng An An dẫn đến đây?

Mà giờ khắc này, từ hang động mà Xà Vương chui ra, có vô số cường giả Thần Long Đảo chạy đến, đám người thấy Nhiếp Thanh Thanh bên cạnh Chu Yếm, cũng biến sắc.

- Không tốt, Nhiếp Thanh Thanh trọng thương, nhanh, cứu Nhiếp Thanh Thanh!

Một đám người lập tức kêu lên.

- Ầm ầm!

Lập tức, các cường giả đảo Thần Long đánh nhau với thuộc hạ của Sắc Dục Thiên.

Mà Xà Vương thì bỗng nhiên an toàn, vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh và Đồng An An bên cạnh Chu Yếm.

- Chu Yếm, không phải ngươi nói, Vương Khả và Đồng An An ở chung với nhau sao? Làm sao biến thành Nhiếp Thanh Thanh? Đây là thứ gì?

Xà Vương tức giận nói.

- Không liên quan đến ta! Ngươi, ngươi hỏi Đồng An An!

Chu Yếm cả kinh kêu lên.

Đồng An An bị thương hộc máu đen mặt lại.

- Các ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không? Mẹ nó, ta đang bị trói rất tốt, bỗng nhiên Xà Vương đào đất chôn sống ta, sau đó nuốt ta vào miệng nhai một lúc, ta trêu ghẹo ai? Vì sao lại xui xẻo như vậy chứ?

Ngay khi Đồng An An đang phiền muộn, thuộc hạ của Sắc Dục Thiên ở bên cạnh kêu lên.

- Đường chủ, không xong, Đồng An An tạo phản, phối hợp với một đám đệ tử ma giáo trên Đảo Thần Long, cứu Nhiếp Thanh Thanh đi! Chúng ta không ngăn được!

Tiếng hét của thuộc hạ Sắc Dục Thiên rất lớn, trong nháy mắt vang lên khắp đảo.

Đồng An An trừng mắt.

- Ta không có, ta không tạo phản, không phải ta cứu Nhiếp Thanh Thanh, không liên quan đến ta! Ta cũng là người bị hại!

- Làm càn ~~~~~~~~~~!

Trong quảng trường trước Thủy Tinh Long Cung, một tiếng quát như sấm vang lên.

Lần này Sắc Dục Thiên hoàn toàn điên rồi, dẫm chân phóng về phía sơn cốc Vạn Huyết Trì. Nhiếp Thanh Thanh là điểm mấu chốt để kiềm chế Chu Hồng Y, nếu như xảy ra chuyện, vậy thì kế hoạch của mình sẽ xong đời mất.

- Sắc Dục Thiên, ngươi đứng lại!

Chu Hồng Y cũng gào to, ôm Tử Bất Phàm đuổi theo.

Quảng trường trước Thủy Tinh Long Cung.

Khuôn mặt Vương Khả cứng đờ, mẹ nó, ta chỉ bốc phét thôi sao thành thật rồi? Ta đang kích thích cho Sắc Dục Thiên dùng toàn lực giết ta, các ngươi làm gì vậy?

Đến giây phút giết ta, các ngươi lại chạy hết? Chẳng lẽ đợi lát nữa lại tiếp tục kích thích? Ta đã chửi hắn hai lần, vậy mà chẳng thành công lần nào cả.

- Thánh tử, nhanh, nhân dịp bọn họ không ở đây, chúng ta trốn mau.

Vương Khả lôi kéo Thánh Tử muốn chạy trốn.

- Hử? Không cho phép đi!

Một đám tà ma trên quảng trường ngăn cản Vương Khả.

Vương Khả.

-... !

Còn chưa đi hết?

Ở trong sơn cốc Vạn Huyết Trì xa xa, trong nháy mắt vang lên tiếng nổ lớn.

- Đại Uy Thiên Long!

- Hồng Y Tỏa Liên!

- Oanh ~~~~~~~~~~~!

Một tiếng nổ vang ở bên trong thung lũng kia, hiển nhiên vì cứu Nhiếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y đang đánh nhau với Sắc Dục Thiên.

- Đồng An An, ngươi thật can đảm, dám phản bội ta! Đồ chán sống, ta giết chết ngươi!

Sắc Dục Thiên giận dữ gầm lên.

- Chuyện này không liên quan đến ta, đường chủ, không liên quan đến ta! Đừng, không, đường chủ, mấy năm nay ta không có công lao cũng có khổ lao, ngươi không nghe ta giải thích được sao? Mấy năm nay ta mắt mù mới đi theo ngươi!

Đồng An An phẫn hận rống to một tiếng.

- Oanh!

Giống như đánh ra một kích.

Sắc Dục Thiên lại muốn đánh với Chu Hồng Y, muốn cướp Nhiếp Thanh Thanh đang ngất, đồng thời còn muốn giết Đồng An An, hiển nhiên có chút chật vật.

- Đừng cho Đồng An An chạy, ta muốn hắn chết!

Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.

- Không!

Đồng An An tuyệt vọng chạy trước.

Sau lưng Đồng An An là một đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên truy sát. Cứ như vậy, cho dù gãy xương trọng thương, Đồng An An vì mạng sống, chỉ có thể chật vật trốn thoát, dù bị một đám tà ma vây chặt, hắn vẫn chạy thẳng đến quảng trường trước Thủy Tinh Long Cung.

Trên người Đồng An An tràn đầy máu tươi, nhưng bản năng muốn sống làm cho hắn nhìn thấy một tia hi vọng.

- Thánh Tử? Thánh Tử? Ta bắt Thánh Tử làm con tin, đúng, bắt Thánh Tử làm con tin!

Đồng An An liều lĩnh đánh đến.

Dù cho sau lưng có đao kiếm chém đến, Đồng An An cũng không hề quan tâm.

Vương Khả nhìn thấy Đồng An An đánh đến, lập tức biến sắc.

- Không được qua đây! Phía sau ngươi là phi kiếm, mẹ nó, đừng chạy đến đây!

Vương Khả lôi kéo Thánh Tử cả kinh kêu lên.

Nhưng, Thánh Tử là hi vọng duy nhất của Đồng An An, hắn chỉ có thể nhào về phía Vương Khả và Thánh Tử.

- Graoo!

Long mạch Huyết Long từ trong sương mù xông ra, gào thét bay đến.

- Đường chủ, Thánh Tử nằm trong tay ta, ngươi đừng có mà ép ta!

Đồng An An ác độc nói.

Thế nhưng, Sắc Dục Thiên thả ra Huyết Long, chính là vì muốn cứu Thánh Tử, tốc độ của Huyết Long càng ngày càng nhanh, đến gần trong nháy mắt, bỗng nhiên nó vẫy đuôi rồng một cái.

- Oanh ~~~~~~~~~~~~~!

Bình Luận (0)
Comment