Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 506: Lần Đầu Thất Bại Của Điền Chân

Chương 506: Lần đầu thất bại của Điền Chân

Trương Chính Đạo bĩu môi.

- Hừ, không phải ta tức giận, mà là các ngươi vu tội ta như vậy, ta thì không sao, nhưng danh dự của Long Ngọc bị tổn hại đó! Bịa đặt thú vị lắm sao?

Vương Khả buồn bực nói.

- Long Ngọc! Trước đại hội Long Môn, ta không nhớ rõ có mỹ nữ nào như vậy ở Long Tiên Trấn, ngươi làm sao quen biết đạo lữ mới này?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

- Không phải đạo lữ! Ta và Long Ngọc là trong sạch!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi cực lực làm rõ quan hệ như vậy, chẳng lẽ Long Ngọc này rất xấu?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

Vương Khả trừng mắt, đang muốn động thủ, bỗng nhiên, sắc mặt Vương Khả cứng đờ nhìn đỉnh núi không xa:

- Long Ngọc, sao nàng lại đến đây?

Trương Chính Đạo nghe Vương Khả nói, cũng sửng sốt:

- Ngươi không phải chọc ta chứ, rừng núi hoang vắng này, nào có… A! Người này là ai vậy, xinh đẹp như vậy?

Quả nhiên, cách đỉnh núi không xa, Long Ngọc nhìn thấy hai người Vương Khả đến, mỉm cười:

- Vừa rồi thấy các ngươi rời khỏi Long Tiên Trấn, liền đi theo!

Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn nữ tử trước mắt, đây là Long Ngọc Vương Khả nói? Khó trách hơn một tháng lêu lổng không trở về, nếu là ta, ta cũng không trở về! Mẹ nó, Vương Khả tìm mỹ nữ này ở đâu!

- Long Ngọc, nàng đi theo ta? Nửa năm này, nàng vẫn không lộ diện, ta còn nghĩ rằng…!

Vương Khả kinh hỉ nói.

- Gần đây đi theo Ma Tôn tu luyện, vừa mới xuất quan!

Long Ngọc cười nói.

- Vậy là tốt rồi!

Vương Khả thở phào.

Trương Chính Đạo nhìn hai người, Vương Khả và Long Ngọc nhìn nhau, hoàn toàn xem mình là không khí, mẹ nó cũng không chào ta, cái này gọi là trong sạch sao? Ngươi lừa quỷ sao!

- Nghe nói gần đây tòa cao ốc Thần Vương ngươi khai trương, ta còn chưa qua đó!

Long Ngọc cười nói.

- Không sao, không cần đến, khai trương thôi, không coi là cái gì!

Vương Khả cười nói.

Vương Khả cười, nhìn Trương Chính Đạo dán mặt đến, giống như muốn Vương Khả giới thiệu làm quen.

- Trương Chính Đạo, không thấy ta đang nói chính sự sao? Có thể tránh ra cho chúng ta không gian riêng tư được không?

Sắc mặt Vương Khả nghiêm túc nói.

Trương Chính Đạo: “…!”

Ta còn chưa nói gì, ngươi đã đuổi ta đi rồi? Chê ta ở chỗ này vướng bận hay sao? Ngươi không phải nói, các ngươi trong sạch sao?

Ngay cả Trương Chính Đạo cũng khinh bị tên Vương Khả này trọng sắc khinh bạn, nhưng thời điểm này, chỉ có thể an tĩnh nuốt ngụm cẩu lượng này, đi ra sơn cốc phía xa chờ đợi, dọc đường hùng hùng hổ hổ mắng mỏ mấy câu.

----------oOo----------

Vương Khả rời khỏi Long Tiên Tấn! Tuy đi phi thường bí ẩn nhưng vẫn bị người tìm thấy tung tích!

Điền Chân trừng mắt nhìn thuộc hạ:

- Các ngươi không phát hiện!

- Dạ, Vương Khả đi phi thường bí ẩn.hắn thiết trí một kì trận ẩn nấp tại văn phòng, chúng thuộc hạ còn tưởng rằng hắn ở tòa cao ốc Thần Vương, nào ngờ đã đi được nửa ngày, chúng ta mới phát hiện không ổn!

Sắc mặt một thuộc hạ khó coi nói.

- Chúng ta nếu không phải theo dõi Trương Chính Đạo, sợ rằng đã hoàn toàn mất dấu!

Lại một thuộc hạ nói.

- Ở phương hướng đó sao?

Điền Chân chỉ ra xa.

- Dạ, nhưng mà bọn họ dịch dung ngay từ đầu, nếu không phải chúng ta biết hình dáng Trương Chính Đạo dịch dung, thật đúng là không thể phát hiện!

Thuộc hạ kia nói.

Điền Chân trầm ngâm:

- Rút tiên hạc trên không trung về, các ngươi đừng xen vào, ta tự mình đuổi theo!

- Dạ!

Thuộc hạ kia đáp lời.

Tiên hạc tập trung ở phương xa, Điền Chân muốn bắt Vương Khả ép hỏi tin tức, tự nhiên trước thả Vương Khả, sau đó chậm rãi tra tấn ép hỏi tin tức của Thiểm Điện Thần Tiên. Việc này tự mình làm là được.

Mạc Tam Sơn bị chịu nhiều vố đau trong tay Vương Khả, Điền Chân làm sao không cẩn thận? Phi thường cẩn thận tiếp cận mục tiêu Tiên Hạc phát hiện.

Rất nhanh thấy Vương Khả và Long Ngọc trên đỉnh núi xa xa.

Trong nháy mắt nhìn thấy hai người, Điền Chân hít khí lạnh.

- Lần này thật không thể trách đám thuộc hạ kia của ta, Trương Chính Đạo là một tên béo ú lại dịch dung thành mỹ nữ tuyệt thế kia! Làm sao tra xét ra được?

Điền Chân kinh hãi nói.

Trương Chính Đạo chờ ở sơn cốc lại khiến Điền Chân hiểu lầm Long Ngọc là Trương Chính Đạo, trong lúc nhất thời kinh hãi, mẹ nó, hiện tại, Trương Chính Đạo dịch dung khoa trương như thế?

Điền Chân cũng không đến gần, mà tìm một cây đại thụ ẩn giấu, đứng xa xa nhìn Vương Khả và Long Ngọc trò chuyện vui vẻ trên đỉnh núi.

- Hai người? Hai người thì hai người! Hừ, Vương Khả, Mạc Tam Sơn nói ngươi tà môn, ta thật không tin, xem ngươi trúng Truy Hồn Thực Cốt Châm còn có thể tà môn ra sao!

Điền Chân lạnh lùng nói.

Nói xong, lật bàn tay lấy ra ngân chân như chiếc đũa, nhìn chằm chằm Vương Khả và Long Ngọc trên đỉnh núi xa xa, ngón tay phóng mạnh.

“Vù!”

Hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm giống như tia chớp, nháy mắt đến bên cạnh Vương Khả và Long Ngọc, giống như trong nháy mắt sẽ tiến vào trong cơ thể hai người.

Hai mắt Điền Chân sáng lên, đang muốn lộ diện, lại nhìn thấy Long Ngọc từ xa không quay đầu, đưa lưng về phía mình, tay áo lục trắng quấn một vòng, che lấp hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm. Trong tay áo lụa trắng, ngón trỏ nhỏ dài búng ra.

“Vù!”

Hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm như biết đi, bỗng nhiên quay đầu, hơn nữa tốc độ còn gấp đôi.

“Bang!”

Điền Chân bỗng nhiên bị hai cây Truy Hồn Thực Cốt Châm đâm lên cây đại thụ.

Hai cây ngân châm, một cây cắm lên cổ họng Điền Chân, một cây cắm lên ngực Điền Chân.

Điền Chân trừng mắt, không thể lý giải cảnh tượng vừa rồi.

- Vì sao, vì sao lại như vậy?

Cả người Điền Chân run rẩy.

Gian nan rút cả người ra khỏi cây đại thụ, sắc mặt Điền Chân tím ngắt.

- Truy Hồn Thực Cốt Châm? Ta cần giải dược, giải dược, khụ, giải dược!

Điền Chân hoảng sợ quay đầu chạy trốn.

Giờ khắc này, Điền Chân không dám rút hai cây ngân châm trong cơ thể, vẻ mặt tuyệt vọng tìm đường trốn.

- Hả? Ai?

Lúc này một tiếng gào to cách sơn cốc không xa.

Điền Chân ra sức chạy trốn, quay đầu nhìn, nhìn thấy tên mập Trương Chính Đạo còn đang ngồi đó.

Điền Chân biến sắc, gặp quỳ rồi, mỹ nữ kia không phải Trương Chính Đạo? Ta hiểu lầm rồi? Vì sao lại như vậy?

Điền Chân kinh hãi chạy nahnh hơn! Trương Chính Đạo vội đuổi theo, Điền Chân đã sớm chạy xa.

Bình Luận (0)
Comment