Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507: Lần Đầu Thất Bại Của Điền Chân

Chương 507: Lần đầu thất bại của Điền Chân

- Trương Chính Đạo, có chuyện gì? Ngươi gọi cái gì vậy?

Vương Khả ở xa ngạc nhiên nói.

- Vừa rồi có người, vừa chạy, vừa sùi bọt mép, ta tò mò kêu hắn một tiếng, hắn bỏ chạy mất ảnh!

Trương Chính Đạo nói.

Vẻ mặt Vương Khả tỏ vẻ không tin, hung hăng liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Long Ngọc, không cần để ý hắn, hắn có bệnh, vì hấp dẫn mỹ nữ chú ý, lời nói dối gì cũng có thể nói được!

Vương Khả an ủi Long Ngọc.

Trương Chính Đạo trong sơn cốc:

- Mẹ nó, ai nói dối, ta nói là sự thật!

- Sự thật cái rắm, ai không có việc gì tập chạy trong rừng núi? Còn vừa chạy vừa sùi bọt mép? Người đâu? Ta vì sao không thấy?

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Rõ ràng vừa rồi còn ở phía trước!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo buồn bực.

Mẹ nó, không có chứng cứ, ngươi bắt ta làm sao bây giờ?

Vương Khả cũng không để ý Trương Chính Đạo, trò chuyện với Long Ngọc.

Long Ngọc cũng mỉm cười, nhìn phương hướng Điền Chân mới rời đi, trong mắt hiện lên tia tức giận.

- Long Ngọc, nàng nói Ma Tôn để nàng đến lấy biên lai gửi tiền?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, Ma Tôn không phải cho chàng năm trăm vạn cân linh thạch sao? Chàng không đưa bằng chứng?

Long Ngọc cười nói.

- Đưa, làm sao không đưa? Ta còn nghĩ Ma Tôn không cần, này cho nàng!

Vương Khả lập tức lấy ra một phần biên lai gửi tiền đưa Long Ngọc.

Long Ngọc cười nói:

- Ma Tôn không cần, chàng chuẩn bị không đưa sao?

- Nói gì vậy, làm sao có thể? Tham ô tiền ai, ta cũng không dám tham ô tiền Ma Tôn!

Vương Khả cười nói.

Long Ngọc cẩn thân thu vào.

- Long Ngọc, độc Tiên Nhân Băng trong cơ thể nàng đã tốt rồi chứ?

Vương Khả lo lắng hỏi.

- Đã giải rồi! Không cần lo lắng!

Long Ngọc trầm mặt một chút, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Vương Khả cười nói.

- Lần này chàng ra ngoài có thể gặp nguy hiểm không?

Long Ngọc nhíu mày nói.

Vừa rồi còn có người muốn ám sát chàng!

- Ai, ta biết có người theo dõi ta, vừa rồi trên trời còn có Tiên Hạc Kim Ô Tông đi theo ta nữa, ta cùng Trương Chính Đạo chuẩn bị lặn nước rời khỏi, chờ thêm đoạn thời gian, cắt đứt theo dõi của người khác, sẽ không sao?

Vương Khả cười nói.

- Ách? Chàng biết có người theo dõi chàng?

Long Ngọc kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, hiện tại ta xuất môn, ai không theo dõi chứ? Hiện tại ta cũng xem như là nhân vật công chúng không lớn không nhỏ, chuyện này là không thể tránh được!

Vương Khả cười nói.

Long Ngọc: “…!”

Ta có cần nói cho chàng, vừa rồi có người ám sát chàng không?

- Chàng vội vã rời khỏi Long Tiên Trấn như vậy, muốn đi đâu sao?

Long Ngọc hiếu kỳ hỏi.

- Đi Thanh Kinh! Đại biểu ca của ta chính thức đăng cơ thành vua, ta đi ăn mừng một chút, thuận tiện giúp hắn giải quyết vài vấn đề nhỏ!

Vương Khả giải thích.

- Nhưng Thanh Kinh không phải phương hướng kia sao? Các ngươi đi sai đường rồi?

Long Ngọc hiếu kỳ nói.

- Không có, chúng ta cố ý đi vòng quanh, bỏ rơi người theo dõi, để bọn họ không biết chúng ta đi đâu!

Vương Khả giải thích.

Long Ngọc trầm mặt, mẹ nó, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù theo dõi chàng, chàng cũng quá cẩn thận rồi.

- Long Ngọc? Nếu không nàng cũng đi theo chúng ta? Đến Thanh Kinh chơi? Cảnh sắc nơi đó cũng không tệ! Ta cùng nàng đi dạo?

Vương Khả khuyên nhủ.

Long Ngọc cười khổ, lắc đầu:

- Ta? Chuyện mỗi ngày còn nhiều lắm, không thể đi được, lần này ta muốn tiễn chàng đi mà thôi!

- Chuyện mỗi ngày của nàng rất nhiều sao? Chuyện gì? Không phải chỉ là tu luyện thôi sao?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

Long Ngọc lắc đầu, hơi cười khổ, cũng không giải thích.

- Nếu không, ta đi nói với Ma Tôn, nàng mỗi ngày cần tu luyện cường độ cao, như vậy không tốt, ít nhất thể xác và tinh thần đều phát triển không tốt, phải biết kết hợp nghỉ ngơi hợp lý, không có việc gì thì phải thư giãn! Như vậy mới có thể tu luyện nhanh!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Kết hợp nghỉ ngơi hợp lý! Ách, đúng vậy! Mấy năm nay ta quá mệt mỏi, chắc phải thả lỏng thời gian! Có lẽ, ta nên từ bỏ sinh hoạt ban đầu!

Long Ngọc khe khẽ thở dài.

- Như vậy mới đúng, ta viết thư cho Ma Tôn!

Vương Khả lập tức nói.

Long Ngọc lắc đầu mỉm cười nói:

- Không cần! Ta tự mình nói! Hơn nữa, hiện tại, ta cũng lơi lỏng không được! Rất nhiều chuyện đang chờ ta! Chờ ta giải quyết xong, rồi nói sau!

- Nhưng…!

Vương Khả tỏ ra tiếc hận.

- Yên tâm, nếu rảnh rỗi, ta sẽ đi Thanh Kinh gặp chàng!

Long Ngọc cười nói.

- Nàng thật sẽ đi?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Chàng không phải nói, cảnh sắc ở đó không tồi, muốn dẫn ta đi dạo sao? Thời gian tới ta sẽ đi, hiện tại, ta phải về rồi!

Long Ngọc cười nói.

- Giờ đi luôn hả!

Trong mắt Vương Khả hiện lên lưu luyến.

- Đi trước đây! Sau này gặp lại!

Long Ngọc mỉm cười.

Vừa cười, Long Ngọc vừa lấy ra một thanh phi kiếm, đạp phi kiếm, vọt về phía xa.

Vương Khả nhìn Long Ngọc rời đi, khe khẽ thở dài.

Trương Chính Đạo vội vàng đến:

- Vương Khả sao vậy? Bạn gái mới này của ngươi sao lại đi rồi?

- Ai cần ngươi lo?

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Bạn gái ngươi chạy, liên quan gì ta, phát hỏa gì với ta!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Đã nói với ngươi, chỉ là bạn bè bình thường!

Vương Khả lần nữa sửa miệng.

- Bạn bè bình thường? Vậy lần sau giới thiệu ta nhận thức được không?

Trương Chính Đạo chờ mong nói.

- Cút đi!

Vương Khả trừng mắt.

- Ta biết ngay tiểu tử ngươi khẳng định không có ý tốt!

Trương Chính Đạo nhất thời tức giận nói.

- Đi thôi, Tiên Hạc của Kim Ô Tông vừa rồi, ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta đi mau, đừng bị theo dõi!

Vương Khả thúc giục nói.

- Hừ!

Trương Chính Đạo nén giận.

Hai người rất nhanh chạy đến một dòng sông lớn, lập tức nhảy vào, thuận thế núp dưới sông rời khỏi. Lúc này, cho dù có Tiên Hạc theo dõi, cũng tìm không thấy.

Long Tiên Trấn! Trong tiểu viện Mạc Tam Sơn.

- Khụ khụ khụ, mau, Mạc Tam Sơn, tên khốn này, bên trong là độc dược gì? Đau như vậy, a!

Điền Chân thống khổ kêu lên.

Mạc Tam Sơn nhẹ nhàng rút Truy Hồn Thực Cốt Châm trong cơ thể Điền Chân, cung cấp giải dược cho Điền Chân.

- Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì rồi? Ta để ngươi đi hại Vương Khả, vì sao hại chính mình? Ngươi náo loạn gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment