Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508: Khúc Mắc Của Trương Thần Hư

Chương 508: Khúc mắc của Trương Thần Hư

Vẻ mặt Mạc Tam Sơn mờ mịt nói.

Điền Chân loại trừ độc trong cơ thể, sắc mặt vẫn khó coi. Hại mình? Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao?

- Ngươi chẳng lẽ không tìm thấy Vương Khả?

Mạc Tam Sơn mờ mịt nói.

- Tìm được rồi, lúc ấy Vương Khả đang nói chuyện yêu đương với một nữ tử, ta từ sau lưng hắn bắn ra hai cây châm, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên bắn ngược trở lại!

Điền Chân nhớ lại nói.

- Ngươi đang nói giỡn gì? Vương Khả còn đang hẹn hò, ngươi đánh lén sau lưng, còn có thể thất bại? Truy Hồn Thực Cốt Châm này của ta sao còn có thể quẹo trở về? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Là thật!

Điền Chân buồn bã nói.

Vẻ mặt Mạc Tam Sơn không hề tin tưởng. Hai người đen mặt nhìn nhau! Trong không khí tràn ngập bất mãn và không tín nhiệm.

Trong núi rừng! Bên cạnh sông lớn.

Hai thanh phi kiếm bay song song, Vương Khả đạp lên phi kiếm, cong thắt lưng, cẩn thận ngự kiếm phi hành.

Trương Chính Đạo đứng bên cạnh, lau mồ hôi, trợn mắt nhìn Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi đang làm gì?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

- Ta đang trượt băng, không, ta đang học ngự kiếm phi hành!

Vương Khả chầm chậm trượt trong không trung.

- Ta biết ngươi là Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất, nhưng, nào có ai đạp hai thanh phi kiếm? Một cước hai thanh! Sợ người khác không biết ngươi là nhà giàu mới nổi sao?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

- Ngươi biết cái gì, đây không phải cần quá trình học tập sao? Đạp một thanh phi kiếm, ngự kiếm phi thành đương nhiên ngầu rồi! Ta sao không biết? Nhưng ta là một tay mơ, hoàn toàn chưa thể nắm chắc, ngươi để ta phóng lên tận trời? Ta nếu không cẩn thận rơi chết thì sao? Ta nếu không cẩn thận đụng núi thì sao? Vạn nhất không thể thắng lại, ngươi muốn ta chết sao?

Vương Khả trợn trắng mắt.

- Nhưng, ngươi đạp hai thanh phi kiếm như vậy, ta lần đầu nhìn thấy. Ngươi không sợ, vạn nhất không thể khống chế, đụng phải nhau thì sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ta từng học trượt băng, nguyên khí không khác lắm, như vậy an toàn!

Vương Khả nói.

- Ta không thấy an toàn bao nhiêu, vạn nhất một thanh phi kiếm không còn, ngươi không phải cũng rơi xuống sao?

Trương Chính Đạo khinh thường nói.

- Không sao, trong tay áo ta còn hai thanh phi kiếm, ngươi xem! Vạn nhất rơi xuống, ta thúc giục phi kiếm trong tay, kéo ta lên!

Vương Khả lấy ra hai thanh kiếm trong tay. Mỗi tay cầm một thanh phi kiếm.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, thế giới của thổ hào mà, chúng ta không thể hiểu! Lúc trước mình luyện bay, chỉ là một thanh kiếm nát bét. Nhìn người ta xem, Trương Chính Đạo nghiêm trọng hoài nghi, Vương Khả còn cột bên hông mấy thanh phi kiếm.

- Chúng ta vừa bay vừa đi đi?

Trương Chính Đạo khuyên nhủ.

- Không được, ta ở trên mặt nước học bay, ngã xuống không đau. Bay trong núi rừng, lỡ như ngã hay đụng núi thì sao? Ta luyện một hồi là tốt rồi!

Vương Khả giải thích.

- Ngươi sợ chết như thế!

Trương Chính Đạo trừng mắt mờ mịt nói.

- Ngươi không sợ chết? Ngươi chết ta xem?

Vương Khả trừng mắt.

Trương Chính Đạo: “…!”

- A!

Xa xa nhất thời truyền đến tiếng hạc hét lên.

- Không tốt! Mau tránh đi!

Vương Khả biến sắc.

“Bang!”

Vương Khả nhảy xuống phi kiếm, thu lại phi kiếm, cùng Trương Chính Đạo lập tức trốn dưới cây đại thụ.

- Chuyện gì? Gần đây sao luôn có Tiên Hạc Kim Ô Tông bay tới bay lui?

Trương Chính Đạo trừng mắt tức giận nói.

- Nếu không bắt một con, nướng ăn, thuận tiện thăm dò?

Vương Khả nhíu mày nói.

Trương Chính Đạo biến sắc:

- Ngươi đứng đắn chút đi, lần trước ăn con Tiên Hạc, ngươi hại thảm ta rồi!

- Từ khi chúng ta rời khỏi Long Tiên Trấn, luôn có Tiên Hạc đuổi theo chúng ta. Khoảng thời gian này, càng ngày càng nhiều? Kim Ô Tông định làm gì?

- Mẹ nó, Vương Khả, khó trách ngươi phải lôi kéo ta đi cùng, khẳng định ngươi lại bị theo dõi! Kẻ thù của ngươi ở khắp thiên hạ!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Thối lắm, ta còn cứu rất nhiều đệ tử Kim Ô Tông, cứu Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư nữa, làm sao có thể có kẻ thù?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vậy đây là chuyện gì?

Trương Chính Đạo nhíu mày nói.

- Ta làm sao biết được! Dù sao không thể để bọn họ thấy! Kim Ô Tông muốn lấy oán trả ơn sao?

Vương Khả trầm giọng nói.

Ngay khi hai người quở trách đệ tử Kim Ô Tông, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng trên ngọn núi không xa.

- Vương Khả, Trương Chính Đạo, không cần né! Ta đã nhìn thấy các ngươi!

Một tiếng quát lạnh truyền đến.

Hai người Vương Khả biến sắc, quay đầu nhìn, trên đỉnh núi cách đó không xa, một gã nam tử đứng đó, chính là Trương Thần Hư của Kim Ô Tông!

Bên cạnh Trương Thần Hư còn có một con Tiên Hạc thật lớn, đứng trên đỉnh núi.

- Trương Thần Hư? Hạc Vương?

Trương Chính Đạo biến sắc.

Nhìn thấy Trương Thần Hư vỗ vỗ Hạc Vương:

- Hạc Vương, nơi này giao cho ta, ngươi mang theo đám thuộc hạ, rời khỏi nơi này, không cần đến đây điều tra!

“A!” Hạc Vương gật đầu.

Hạc Vương lập tức bay lên tận trời, xông lên trời cao hét lên, nhất thời, Tiên Hạc bay tứ phương đều giống như nghe lệnh, rời đi theo Hạc Vương.

Đợi tất cả Tiên Hạc rời đi, Trương Thần Hư đạp lên đỉnh núi, nhảy xuống.

Trong tay cầm quạt trắng, nhẹ nhàng đáp xuống, thật là phiêu dật đẹp trai.

- Trương Thần Hư? Ngươi tìm chúng ta? Náo thành động tĩnh lớn như vậy? Chúng ta đã không gặp một năm rồi? Ngươi tìm ta không trực tiếp đi Long Tiên Trấn?

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.

- Vận dụng đàn hạc tìm các ngươi cũng không phải ta, ta chỉ là thuận đường mà thôi!

Trương Thần Hư lắc đầu.

- Không phải ngươi tìm ta? Kim Ô Tông chúng ta cũng không quen ai khác, ai tìm ta? Chẳng lẽ là chị ngươi? Ta không phải đã nói rõ ràng với các ngươi rồi? Ta và chị ngươi là trong sạch, đều là Mạc Tam Sơn kia bịa đặt! Các ngươi không phải đều biết rồi sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

Thần sắc Trương Thần Hư cứng đờ:

- Chị của ta cũng nói như vậy, nhưng người khác thì sao? Đệ tử Kim Ô Tông ta đều đồn quan hệ hai ngươi mờ ám, làm sáng tỏ thế nào cũng vô dụng!

- Vậy cũng không thể trách ta, ngươi muốn trách cũng là Mạc Tam Sơn kia chứ! Là hắn làm hại!

Vương Khả nói.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Trương Chính Đạo gật đầu phối hợp bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment