Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672: Khí Linh

Chương 672: Khí Linh

Ma Tôn lạnh lùng nói.

- Hai tháng trước Ma Tôn đã hạ pháp chỉ cho ngươi? Tại sao ngươi không nói?

Nhiếp Thanh Thanh cũng trợn mắt nhìn Chu Hồng Y.

Sắc mặt Chu Hồng Y cứng đờ, mẹ nó, đi đọc pháp chỉ, thăng quan cho Vương Khả? Ta không làm được chuyện này! Cho nên một mực giấu kín không nói.

- Ma Tôn, có thể đổi thành người khác đi đọc được không?

Chu Hồng Y khổ sở nói.

- Làm càn!

Thanh âm tức giận của Ma Tôn truyền đến.

Sắc mặt Chu Hồng Y lập tức cứng đờ, Ma Tôn tức giận?

- Bản tôn sắp xếp ngươi đi tuyên đọc, tự nhiên có dụng ý! Vương Khả đang ở Chu Kinh, trong vòng năm ngày, dẫn đầu nghi trượng, tiến đến tuyên đọc! Tuyên đọc trước mặt mọi người!

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Vâng!

Sắc mặt Chu Hồng Y khó coi nói.

Còn muốn mang đội nghi trượng đi? Chuyện quái gì vậy!

- Ước thúc đệ tử Ma Giáo trên Thần Long đảo, hôm nay, không cho phép tiến về phía xà quật!

Thanh âm Ma Tôn truyền đến.

- Vâng!

Chu Hồng Y nghe tiếng trả lời.

Mặc dù không biết vì sao, nhưng Chu Hồng Y vẫn đi ra ngoài ước thúc đám thuộc hạ, không được đi đến phía bắc Thần Long đảo.

...

Phía trên xà quật.

Vô số tiểu xà lấp kín vùng biển này. Nhìn qua đã khiến người ta tê cả da đầu.

- Rống, tốt rồi!

Xà Vương rống to một tiếng.

- Thu!

Long Ngọc cầm Đại La Kim Bát nhắm thẳng vào bầy rắn.

Chỉ thấy bầy rắn đông đúc nhanh chóng bị hút vào Đại La Kim Bát, hình ảnh kia, khiến Vương Khả ngạc nhiên không thôi.

- Long Ngọc, không ngờ cái Đại La Kim Bát này, nghe lời ngươi như vậy, nếu không đưa cho ngươi đi?

Vương Khả ở bên cạnh nói.

Cung Vi lại trợn mắt:

- Đánh rắm!

- Cung điện chủ, ngươi có ý gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Vương Khả, ngươi vì theo đuổi con gái, thật đúng là dốc hết vốn liếng, cái Đại La Kim Bát này, là đệ nhất pháp bảo của Độ Huyết Tự, pháp bảo cao cấp nhất Thập Vạn Đại Sơn, ngươi vì theo đuổi Long Ngọc, lại tặng nó cho nàng sao?

Cung Vi trợn mắt, tức giận nói.

- Nếu không, ngươi muốn thế nào?

Vương Khả trợn mắt nói.

Đại La Kim Bát ở trong tay ta, chỉ có thể chứa đậu phộng với hạt dưa, nhiều nhất là đập lỗ mũi người khác! Có bao nhiêu tác dụng chứ? Nếu ta theo đuổi Long Ngọc, tặng Đại La Kim Bát cho Long Ngọc thì đã làm sao? Đến lúc đó Long Ngọc là của ta! Đại La Kim Bát cũng không mất, còn có thể giải quyết một đống lớn công năng, tốt bao nhiêu?

- Tại sao ngươi lại có mặt mũi nói lời này chứ? Cái Đại La Kim Bát này là của ngươi sao? Ngươi chỉ là người được uỷ thác, uỷ thác mà thôi!

Cung Vi trợn mắt tức giận nói.

- Cũng không phải của ngươi, ngươi kích động cái gì!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đại La Kim Bát là của chồng ta! Ngươi nói ta kích động cái gì? Ngươi tán gái, thì tặng đồ vật của mình ấy!

Cung Vi trợn mắt nói.

Vương Khả:

-...

Long Ngọc ở một bên cười nói:

- Không cần, ta không thích cái Đại La Kim Bát này!

- Hừ!

Cung Vi hầm hừ nói.

Vương Khả lại bối rối, đây coi như là tặng quà thất bại sao?

- Ầm ầm!

Trong nháy mắt, tất cả rắn nơi đây đã bị hút vào Đại La Kim Bát.

- Ta không muốn đi vào!

Xà Vương sợ hãi kêu lên.

Thế nhưng, Đại La Kim Bát mặc kệ, hút luôn Xà Vương vào bên trong.

- Tốt rồi, chúng ta có thể đi?

Long Ngọc cười nói.

- Đi!

Trong nháy mắt Cung Vi mang theo hai người bay lên trời.

Ba người đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Vừa đi vừa về tốn mất hai ngày thời gian. Ba người bay đến một cái sơn cốc bên ngoài Chu Kinh, thì ngừng lại.

Long Ngọc thả xuống phía dưới, lập tức, vô số rắn lấp kín sơn cốc.

- Xà Vương, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, thừa dịp hiện tại, chiếm cứ địa phương quan trọng, còn nữa, nếu nhìn thấy lão thử xuất hiện, tốt nhất triệu tập rắn ở tứ phương, rồi cùng nhau tiến công!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Biết rồi biết rồi, đoạn đường này, ngươi đã nói bao nhiêu lần!

Xà Vương không nhịn được nói.

- Vương Khả, ngươi cứ bỏ mặc một mình Xà Vương hành động như vậy sao? Ngộ nhỡ hắn chạy thì làm sao?

Cung Vi cau mày nói.

Sắc mặt Xà Vương cứng đờ, hoảng hốt nhìn về phía Cung Vi, tại sao một chút tâm tư này của bản thân cũng bị Cung Vi phát hiện?

- Chạy? Ta đã nói với hắn, nếu như hắn dám chạy, chẳng những Thử Vương, đệ nhất đường chủ truy sát hắn, mà ta cũng sẽ quay đầu truy sát hắn, không những thế còn có Nhiếp Thanh Thanh truy sát hắn, chồng của Nhiếp Thanh Thanh là Chu Hồng Y truy sát hắn, ngươi truy sát hắn, một đám tuyệt thế cường giả đòi mạng hắn, hắn muốn từ nay về sau chạy trốn khắp chân trời sao?

Vương Khả không thèm để ý nói.

Mặt Xà Vương đen lại nhìn về phía Vương Khả.

Cung Vi cũng lộ ra vẻ cổ quái:

- Ngươi nói đám tuyệt thế cường giả này, xin đừng bao gồm cả ngươi!

- Ai nha, không quan trọng! Như nhau, như nhau! Có gì hay đâu mà tranh giành? Thật là, ngươi hỏi Xà Vương xem, Xà Vương, ngươi sẽ chạy sao?

Vương Khả hỏi.

Xà Vương lập tức lắc đầu:

- Không có, ta mai phục ở ngoài thành Chu Kinh, chờ đợi thử triều đến, đến lúc đó ta nghe theo hiệu lệnh của ngươi!

- Thấy không? Chính Xà Vương đã nói hắn sẽ không chạy, ngươi lo lắng cái gì?

Vương Khả khinh thường nhìn về phía Cung Vi.

Mặt Cung Vi đen lại, mẹ nó, Xà Vương nói, ngươi cũng tin?

- Không cần lo lắng, vừa rồi Đại La Kim Bát nói cho ta biết, nó đã nhớ kỹ khí tức Xà Vương, chỉ cần ta mở miệng, bất kể Xà Vương chạy trốn tới đâu, Đại La Kim Bát cũng có thể hút hắn trở về!

Long Ngọc giải thích.

Xà Vương ở một bên trợn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Long Ngọc, mẹ nó, ngươi là khắc tinh của ta sao? Hiện tại ta ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được?

- Đại La Kim Bát, còn nói chuyện với ngươi? Nó còn có thể nói chuyện?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, cả quãng đường này nó cứ phàn nàn! Các ngươi không nghe thấy sao?

Long Ngọc hiếu kỳ nói.

Vương Khả và Cung Vi đưa mắt nhìn nhau. Tại sao chúng ta không nghe thấy?

- Cái Đại La Kim Bát này là vật sống? Còn có thể nói chuyện?

Vương Khả nhìn về phía Cung Vi.

- Ta nào biết được, ngươi đi hỏi Bất Giới Hoà Thượng đi!

Cung Vi lắc đầu.

- Đại La Kim Bát, một đường thì thầm với ngươi? Phàn nàn cái gì vậy?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Bình Luận (0)
Comment