Vương Khả lộ ra một tia không nỡ.
- Cố gắng tu luyện, vi sư tin tưởng, không bao lâu nữa, ta và ngươi sẽ có thể gặp nhau ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn!
Trần Thiên Nguyên cười nói.
- Hả? Sư tôn tự tin với ta như vậy sao!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
- Ngươi có thể trưởng thành đến Kim Đan cảnh đệ tứ trọng nhanh như vậy! Đã vượt quá dự liệu của ta! Cho nên, thiên phú của ngươi so với ta càng tốt hơn, đạt tới Nguyên Thần cảnh cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Trần Thiên Nguyên hài lòng nói.
Vương Khả lộ vẻ kỳ lạ nói:
- Sư tôn, ngươi không biết đâu, để tu vi đạt tới Kim Đan cảnh đệ tứ trọng, những năm này, ta không biết phải chịu đánh bao nhiêu lần!
- Ai tu hành mà không từng chiến đấu với người ta? Đánh hai lần thì thế nào? Đó là thúc giục ngươi!
Trần Thiên Nguyên nghiêm sắc mặt nói.
- Không phải đâu, sư tôn, ta nói bị đánh cùng với ngươi nói bị đánh không phải một cái khái niệm, ta sợ hãi bị đánh!
Vương Khả buồn bực nói.
Ta bị đánh tu vi sẽ tăng lên, sau đó liền bốc cháy!
- Được rồi, sợ cái gì, phải dũng cảm đối mặt!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Vương Khả:
-...
Được rồi, ta không nói nữa, không bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, ta căn bản không giải thích được.
- Sư tôn, lần này ngươi đi, sẽ không có ai che chở ta nữa! Ta bị người bắt nạt thì làm thế nào?
Vương Khả không ngừng nói.
Trần Thiên Nguyên nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi. Ngươi bị người bắt nạt? Mẹ nó, mấy năm nay ta thu thập tin tức liên quan tới ngươi, đều là giả sao? Ngươi sẽ bị bắt nạt ư? Trần Thiên Nguyên nửa ngày không biết nói gì.
- Sư tôn, tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
Vương Khả khó hiểu nói.
Mặt Trần Thiên Nguyên dài ra:
- Lần thứ nhất ta phát hiện, da mặt của ngươi còn dày hơn so với tưởng tượng của ta!
Vương Khả:
-...
- Được rồi, không phải ngươi muốn pháp bảo sao?
Trần Thiên Nguyên trợn mắt nói.
- Hì, sư tôn, ngươi nhìn ra? Không sai, ta có một cái Đại La Kim Bát, thế nhưng cái đồ chơi này không nghe lời! Còn có một chiếc lông chim vàng kim, đối phó đám người Ô Hữu Đạo, căn bản vô dụng!
Vương Khả lập tức cười nói.
Trần Thiên Nguyên cổ quái nhìn Vương Khả:
- Ngươi mới là Kim Đan cảnh, suốt ngày nghĩ đến ứng phó Nguyên Anh cảnh đỉnh phong làm gì?
- Bọn họ đều muốn đánh ta! Ta phải phòng ngự!
Vương Khả lập tức nói.
Trần Thiên Nguyên tỏ vẻ cổ quái, quả nhiên những lời đồn về ngươi không sai, nói ngươi gần như đắc tội tất cả Nguyên Anh cảnh đỉnh cấp Thập Vạn Đại Sơn.
- Một trăm năm mươi lăm trước, Thiên Lang Tông đóng quân ở Thập Vạn Đại Sơn, tông chủ đời thứ nhất mang đến năm kiện pháp bảo, chia ra cho tông chủ và tứ đại điện chủ truyền thừa sử dụng!
Trần Thiên Nguyên nói.
- Ta biết, Định Quang Kính, Chính Khí Kiếm chính là hai cái trong đó!
Vương Khả lập tức nói.
- Không sai, Định Quang Kính một mực để tông chủ sử dụng, Chính Khí Kiếm do điện chủ Đông Lang Điện sử dụng!
Trần Thiên Nguyên gật đầu một cái.
- Ta bây giờ là điện chủ Nam Lang Điện, vì sao ta không có? Sư tôn, ngươi giúp ta đi nói chuyện với Cung Vi đi, nàng đã thăng lên làm tông chủ, có phải nên đưa bảo vật của điện chủ Nam Lang Điện cho ta hay không?
Vương Khả mong đợi nói.
- Cái gì mà Cung Vi? Phải gọi là tông chủ!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- À à, được, là Cung Vi tông chủ!
Vương Khả buồn bực nói.
- Vừa rồi ta đã nói chuyện với Cung Vi rồi, nàng rất yêu thích sử dụng bảo vật Nam Lang Điện, không muốn cho ngươi!
Trần Thiên Nguyên nói.
Vương Khả:
-...
Cung Vi này cũng quá quá đáng rồi, không cho ta? Hiện tại ta mới là điện chủ Nam Lang Điện!
- Cho nên, ta đưa Định Quang Kính giao cho ngươi sử dụng!
Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.
- Định Quang Kính? Ha ha ha, sư tôn, ngươi thật sự là thân sư tôn của ta mà!
Vương Khả lập tức vui mừng nói.
Định Quang Kính, mới là đệ nhất pháp bảo Thiên Lang Tông, ta trách oan Cung Vi sao?
- Ta biết ngươi nằm vùng Ma Giáo, có đôi khi cần dùng Định Quang Kính che lấp công đức, đây cũng là việc ta muốn nói với Cung Vi, mặc dù nàng không biết nguyên do, nhưng cuối cùng cũng đồng ý!
Trần Thiên Nguyên giải thích nói.
Vừa nói, Trần Thiên Nguyên vừa lấy ra Định Quang Kính.
- Ấn ký phía trên đã bị ta xóa đi, ngươi chỉ cần rót chân nguyên vào, la có thể nhận chủ!
Trần Thiên Nguyên cười nói.
- Đa tạ sư tôn!
Vương Khả lập tức tiếp nhận Định Quang Kính.
- Thế nhưng ngươi muốn sử dụng Định Quang Kính, cũng không phải tùy ý như vậy, cần hoàn thành một cái nhiệm vụ vi sư ban bố!
Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.
- Ha ha ha, sư tôn, ngươi nói đi, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm khó đệ tử!
Vương Khả không có để ý nói.
Giờ phút này, Vương Khả một lòng một dạ rót chân nguyên vào trong đó. Nếu hỏi Vương Khả muốn bảo vật nào nhất trong Thập Vạn Đại Sơn, thì chính là cái Định Quang Kính này, cho dù Đại La Kim Bát cũng không so được. Chân nguyên Vương Khả vừa vào trong đó, đã thấy Định Quang Kính lập tức bộc phát ra ngàn vạn ánh sáng xanh, hết sức sáng chói.
- Ha ha ha ha, thành, quả nhiên dễ dàng nhận chủ!
Vương Khả vui mừng nói.
- Nhiệm vụ vi sư ban bố rất đơn giản, chính là tru sát giáo chủ Ma Giáo, Long Cốt!
Trần Thiên Nguyên mở miệng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, quay đầu lại:
- Sư tôn, ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi bảo ta tru sát ai cơ?
- Giáo chủ Ma Giáo hiện tại, Long Cốt!
Trần Thiên Nguyên nói ra lần thứ hai.
Sắc mặt Vương Khả trở nên hết sức khó coi:
- Sư tôn, ta không cần cái Định Quang Kính này nữa được không?
Nói đùa gì vậy? Bảo ta đi giết Long Cốt? Đây là muốn mệnh ta à! Hắn là cường giả Nguyên Thần cảnh, là giáo chủ Ma Giáo đấy! Mẹ nó, ta bị bệnh tâm thần hay sao, bảo một tên Kim Đan cảnh đi giết giáo chủ Ma Giáo?
- Không được!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Vương Khả khóc lóc:
- Sư tôn, đây không phải nhiệm vụ, đây là muốn mạng của con! Đệ tử không làm được đâu! Sao ngài có thể lừa đệ tử chứ?
- Ta tin tưởng ngươi có thể làm được!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Vương Khả:
-...
- Long Cốt không giống Ma Tôn! Mặc dù Ma Tôn là ma, nhưng người này cực kỳ có nguyên tắc, Ma Giáo trong tay hắn đã lớn mạnh vô số lần, nhưng hắn không tùy ý giết hại thương sinh! Hắn có nguyên tắc, có điểm mấu chốt của mình! Thậm chí có lúc, ta cũng kính nể cách làm người của hắn!