Chỉ thấy, trên giá áo trong phòng làm việc, có một con quạ đứng đấy. Hai mắt nó lạnh như băng nhìn về phía Đồng An An.
- Đệ, đệ nhất đường chủ?
Đồng An An sợ hãi kêu lên.
- Đồng An An? Thuộc hạ Vương Khả! Ngươi ngược lại là thản nhiên tự đắc, một chút cũng không sợ!
Quạ đen bình tĩnh nói.
- Không, không, tại hạ bái kiến đệ nhất đường chủ!
Đồng An An kinh hoảng nói.
- Vương Khả đã phản bội Ma Giáo, còn ngươi? Ngươi cũng muốn phản bội Ma Giáo sao?
Ô Nha bình tĩnh nói.
- Ta? Không, ta mãi mãi là đệ tử Ma giáo!
Đầu Đồng An An đầy mồ hôi nói.
- Hả? Vậy ngươi chứng minh như thế nào?
Ô Nha bình tĩnh nói.
Đồng An An lập tức sợ hãi, quỳ rạp xuống đất:
- Xin đệ nhất đường chủ minh xét, tại hạ tuyệt đối không có tâm phản bội Ma Giáo!
- Ha ha, chứng minh ngươi không có tâm phản bội Ma Giáo rất dễ dàng! Ngươi giúp ta bắt lấy Vương Khả, là được rồi!
Ô Nha bình tĩnh nói.
- Ta?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Không sai, là ngươi! Bây giờ Vương Khả đã đứng về phía Thiên Lang Tông, trốn trong Thiên Lang Tông không ra như rùa đen rút đầu, trong Ma Giáo cũng chỉ có ngươi, có thể gặp được Vương Khả? Ngươi có muốn vì Ma Giáo, bắt lấy tên phản đồ này, lập công chuộc tội không?
Quạ đen bình tĩnh nói.
Sắc mặt Đồng An An hoàn toàn thay đổi, bản thân bị theo dõi sao? Ta không đồng ý, thì hôm nay chính là ngày phải chết?
Trong một gian phòng khách to lớn ở cao ốc Thần Vương số một, bên ngoài Thiên Lang Tông.
- Đồng quản lý, mời uống trà, chúng ta đã phái người tiến về Thiên Lang Tông, mời gia chủ rồi, ngài đường xa từ cao ốc Thần Vương số hai đến đây, có phải có chuyện gì đặc biệt quan trọng hay không? Có cần chúng ta sớm nói một tiếng với gia chủ không?
Một nhân viên tiếp đãi hỏi.
- Không cần, ta muốn báo cáo ở trước mặt ông chủ Hướng! Ta chờ ở chỗ này cũng được, các ngươi không cần phải để ý đến ta!
Đồng An An lập tức nói.
- Tốt! Vậy ngài nghỉ ngơi đi!
Nhân viên tiếp đãi kia hơi thi lễ, thối lui ra khỏi phòng khách.
Bên trong phòng khách, chỉ còn lại có một mình Đồng An An, à không, còn có một cái rương lớn.
- Oành!
Bỗng nhiên rương lớn mở ra, một con quạ bay ra ngoài.
- Đồng An An, không phải nói, dẫn Vương Khả ra sao? Tại sao ngươi lại chạy đến cao ốc Thần Vương?
Ô Nha trầm giọng nói.
- Ô đường chủ, Vương Khả rất cảnh giác, ta mà gặp hắn ở địa phương khác, nhất định hắn sẽ phát hiện ra vấn đề! Đến lúc đó hắn không đến, có tác dụng gì? Hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi!
Đồng An An tỏ vẻ lo lắng nói.
Ô Nha nhìn chằm chằm vào Đồng An An một hồi. Cuối cùng thở sâu:
- Tốt, tạm thời tin tưởng ngươi!
Thời điểm nói chuyện, Ô Nha há mồm phun một cái, một vệt kim quang bắn ra, hóa thành một tôn Như Lai pháp tướng, nhưng giờ phút này, pháp tướng chỉ có độ cao một người, phát ra vô số vầng sáng.
- Cái này, cái này là nguyên thần pháp tướng của Ô đường chủ? Tại sao ngươi... ?
Đồng An An sợ hãi kêu lên.
- Bản thể của ta, đang ở bên ngoài Thần Long đảo giám thị Chu Hồng Y, vì có lệnh của giáo chủ, nên không cách nào đến đây! Cái phân thân Ô Nha này của ta cũng không ứng phó được Vương Khả, cho nên, ta mang theo nguyên thần pháp tướng tới! Hừ, không ai trong Thiên Lang Tông có thể địch lại nguyên thần pháp tướng của ta! Cho dù là vị tân tông chủ Cung Vi kia, cũng không phải là đối thủ của ta!
Ô Nha tự tin nói.
- Bắt một mình Vương Khả, cần phải bỏ ra giá lớn như vậy sao?
Đồng An An kinh ngạc nói.
- Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, tên Vương Khả này rất kỳ dị, không biết tại sao, mỗi lần gặp nạn đều có thể biến nguy thành an, ta cũng không muốn để cho hắn tiếp tục chạy nữa!
Ô Nha trầm giọng nói.
- Nhưng Ô đường chủ, ngươi ngay cả nguyên thần pháp tướng cũng mang tới, mạnh mẽ như thế, có ta hay không có ta cũng không sao! Cần gì lôi kéo ta tới chứ? Ta chỉ là một tên tiểu lâu la!
Đồng An An cười khổ nói.
- Tên Vương Khả kia chính là rùa đen rút đầu, mẹ nó, ta gọi rầm rĩ, hắn sẽ ra ngoài sao? Núp ở Thiên Lang Tông có tác dụng gì? Chỉ có để ngươi dẫn hắn đi ra mới được!
Ô Nha trầm giọng nói.
- Hả? Vâng!
Đồng An An lộ vẻ lo lắng nói.
- Đồng An An, ngươi đừng chơi trò bịp bợm? Nếu ngươi dám chơi trò bịp bợm, ta sẽ giết chết ngươi, ngươi có tin hay không?
Ô Nha trầm giọng nói.
- Vâng! Tiểu nhân không dám!
Đồng An An buồn bực nói.
- Được rồi, ta và nguyên thần pháp tướng ngụy trang một chút, lát nữa, ngươi cứ đưa ta hiến cho Vương Khả, để ta tới gần Vương Khả!
Ô Nha trầm giọng nói.
- Hả, cần phải cẩn thận như thế ư? Vương Khả đến, ngươi ra bắt hắn là được? Còn phải ngụy trang?
Đồng An An mờ mịt nói.
- Ta không muốn có chút sơ hở nào!
Ô Nha trầm giọng nói.
Vừa nói, Ô Nha vừa lấy ra một cái trường bào màu đen, bọc Như Lai pháp tướng lại, Ô Nha càng bay vào trong trường bào màu đen. Thoạt nhìn, giống như một người mặc áo đen đứng ở nơi đó.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, trong cái áo bào đen này là Như Lai phật tổ chứ?
- Ô đường chủ, ngươi làm việc thật cẩn thận!
Đồng An An sợ hãi than.
Đồng An An lo lắng ngồi trên ghế chờ đợi, Như Lai pháp tướng mặc áo bào đen đứng ở phía sau, trong lòng loạn tung tùng phèo.
Cứ như vậy chờ một lúc lâu.
Rốt cục, Vương Khả cũng đến.
cao ốc Thần Vương, đại sảnh tầng một!
Vương Khả không đến một mình, mà sau lưng cũng có một người mặc áo đen đi theo.
- Được rồi, yên tâm, không ai phát hiện ngươi đi theo ta đâu!
Vương Khả nói với người mặc áo đen phía sau.
Người mặc áo đen thở ra một hơi dài.
- Ta phải nói với ngươi, ta sẽ không nhúng tay vào vấn đề tình cảm giữa ngươi và tông chủ, ta nhúng tay vào, chính là tự tìm cái chết! Đến bây giờ các ngươi còn chưa rõ ràng quan hệ của mình, đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta! Tông chủ bảo người giám sát ngươi, ngươi tìm ta làm gì? Ngươi biết, vì mang ngươi đi ra ngoài, ta đã nhấc lên bao nhiêu nguy hiểm không!
Vương Khả trợn mắt nói.