- A di đà phật, may mà có Trương Chính Đạo, yểm trợ giúp ta! Giả mạo ta đợi ở Thiên Lang Tông, bằng không ta cũng... !
Người mặc áo đen kia thở dài một hơi.
- Chuyện kia còn có thể làm sao? Trương Chính Đạo không đồng ý với ngươi, ngươi lại dùng Đại La Kim Bát đánh hắn, hắn dám không đồng ý sao? Còn nữa, Giới Sắc, nếu lúc trước ta không đồng ý mang ngươi đi ra, có phải ngươi cũng đánh ta hay không?
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nhìn người mặc áo đen.
- A di đà phật, làm sao có thể!
Giới Sắc lập tức mở miệng nói.
Vương Khả lộ vẻ cổ quái:
- Ngươi không gạt ta chứ?
- Không!
- Vậy tại sao ta vừa bắt đầu cự tuyệt ngươi, ngươi lại nắm chặt nắm đấm, mặt mũi tràn đầy hung dữ!
Vương Khả tỏ vẻ không tin nói.
- Ảo giác, Vương Khả, nhất định là ngươi nhìn thấy ảo giác!
Giới Sắc nói.
Mặt Vương Khả co quắp một trận, tại sao cái tên Giới Sắc nhà ngươi lại giống Bất Giới Hòa Thượng vậy, bắt đầu không biết xấu hổ rồi?
- Có muốn cởi áo bào đen ra trước không?
Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.
- Không cần, nói không chừng nơi này có tai mắt của Cung Vi!
Giới Sắc lắc đầu.
Vương Khả:
-...
Không phải ngươi nói không có tình cảm nam nữ sao? Tại sao lại sợ Cung Vi như vậy?
- Có phải ngày ấy, sau khi ta và Trương Chính Đạo rời đi, ngươi bị Cung Vi bạo lực gia đình không?
Vương Khả tò mò hỏi.
Giới Sắc Hòa Thượng:
- A di đà phật, đừng vội nói bậy!
- Lúc trước ta nhìn thấy, mắt ngươi vẫn còn sưng! Hơn nữa, Cung Vi không cho phép ngươi đi, ngươi cũng thật sự không dám trắng trợn đi! Cái này còn không phải là bạo lực gia đình sao?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Giới Sắc Hòa Thượng:
-...
- Được rồi, ngươi không nói thì không nói, trước làm quen hoàn cảnh một chút, một năm tiếp theo, ngươi sẽ làm bảo vệ ở cao ốc Thần Vương này!
Vương Khả nói.
Giới Sắc Hòa Thượng nhìn chung quanh, gật đầu một cái.
- Ta sẽ cho người dẫn ngươi đi làm quen hoàn cảnh một chút, ta phải lên lâu gặp người đây!
Vương Khả sắp xếp nói.
- Không cần, ta dùng thần thức quét cái cao ốc Thần Vương này của ngươi là được! Ta với ngươi đi xem một chút!
Giới Sắc Hòa Thượng nói ra. Đồng thời phòng bị nhìn đám thuộc hạ của Vương Khả.
Mặt Vương Khả co quắp lại:
- Đến cùng ngày ấy, Cung Vi đã làm gì với ngươi? Khiến ngươi đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý? Cho là nơi này của ta có tai mắt của nàng? Đại sư, ngươi có cần khoa trương như vậy hay không! Về sau bọn họ sẽ là đồng nghiệp của ngươi đấy!
- Hai ngày nữa lại nói!
Giới Sắc Hòa Thượng lắc đầu.
- Chẳng lẽ, ngày đó Cung Vi dùng sức mạnh đối với ngươi?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Giới Sắc.
- Không có, ngươi đừng hỏi!
Giới Sắc buồn bực nói.
- À, được, vậy ngươi đi theo ta!
Vương Khả gật đầu một cái.
Mặc dù thần thức của Giới Sắc có thể quét cao ốc Thần Vương, nhưng khi nhìn thấy đủ thứ mới lạ ở đây, thì hắn vẫn háo hức như cũ.
Đặc biệt giờ phút này ngồi thang máy, Giới Sắc lục lọi rất lâu.
- Đừng bấm hỏng của ta, cái thang máy này rất đắt đấy!
Vương Khả buồn bực nói.
- Không phải chứ, lên lầu năm mà thôi, chẳng phải một bước là nhảy tới sao? Ngồi cái đồ chơi này làm gì?
Giới Sắc hiếu kỳ nói.
- Thể hiện công ty Thần Vương có tiền!
Vương Khả nói.
Giới Sắc Hòa Thượng:
-...
Dưới vẻ mặt cổ quái, Giới Sắc Hòa Thượng và Vương Khả đi đến phòng khách.
- Két!
Cửa phòng khách mở ra, Đồng An An ở bên trong lập tức đứng lên.
- Đà, đà chủ?
Đồng An An phức tạp nói.
- Đồng An An, sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi phụ trách cao ốc Thần Vương số hai sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Vương Khả vừa vào trong, liền lập tức ngồi xuống.
Giới Sắc Hòa Thượng mặc áo đen đứng ở sau lưng Vương Khả.
Đồng An An tỏ vẻ đắng chát, giờ phút này sau lưng hắn cũng có một người mặc áo đen đứng.
- Hả? Người mặc áo đen phía sau ngươi có lai lịch thế nào? Là vệ sĩ ngươi mới thuê sao?
Vương Khả tò mò nhìn về phía người mặc áo bào đen kia.
- Hắn sao?
Đồng An An tỏ vẻ xấu hổ.
Hắn là Như Lai phật tổ! Ngươi bảo ta nói thế nào đây?
- Vương Khả, hắn là tà ma!
Giới Sắc Hòa Thượng thấp giọng nói với Vương Khả.
- Ồ, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, ta biết hắn là tà ma, hắn gọi là Đồng An An, là thủ hạ của ta, hắn đã cải tà quy chính!
Vương Khả lập tức ngăn Giới Sắc Hòa Thượng lại.
- Đà chủ, người sau lưng ngài là?
Đồng An An mờ mịt nói.
- Hắn sao? Về sau hắn là đội trưởng đội bảo vệ cao ốc Thần Vương số một! Ngươi cũng không cần quản!
Vương Khả lập tức nói.
- Đội trưởng đội bảo vệ?
Đồng An An kinh ngạc nói.
Lúc này, Như Lai phật tổ sau lưng Đồng An An dậm chân đi về phía Vương Khả.
- Hả? Đồng An An, thủ hạ của ngươi không hiểu quy củ à, làm cái gì vậy?
Vương Khả trợn mắt nhìn nguyên thần pháp tướng của Ô Hữu Đạo.
Sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi, giờ phút này trong lòng hắn hết sức xoắn xuýt. Lần này mình lại phản bội Vương Khả sao?
Hiện tại, Ô Hữu Đạo muốn bắt hắn! Mình phải làm thế nào?
- Đà chủ, cẩn thận, hắn tới bắt ngươi!
Đồng An An lập tức nói.
- Đồng An An, ngươi tự tìm cái chết!
Trong hắc bào truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Ô Nha.
Lúc nói chuyện, Như Lai pháp tướng cũng không có dừng lại, mà bỗng nhiên lao thẳng tới chỗ Vương Khả.
- Bảo vệ! Bảo vệ!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Hừ, Vương Khả, không có ai có thể bảo vệ ngươi đâu! Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu! Đưa Đại La Kim Bát cho ta!
Ô Nha rống to một tiếng.
Trong nháy mắt một luồng khí thế khổng lồ bộc phát ra, khí tức kinh khủng làm cho cái bàn trong phòng khách rạn nứt, giống như cả cao ốc Thần Vương sắp vỡ nát vậy.
- Yêu nghiệt lớn mật, ta liếc mắt đã nhìn ra ngươi không phải là người, vừa rồi ta nói tà ma, không phải là chỉ Đồng An An, mà là chỉ ngươi! Hừ, ở trước mắt ta cũng dám thâu thiên hoán nhật, vàng thau lẫn lộn sao? Còn muốn cướp Đại La Kim Bát của ta? Nhìn Đại La Kim Bát đây, thu!
Giới Sắc Hòa Thượng kêu to một tiếng.
- Ông!
Đại La Kim Bát bay ra, trong nháy mắt toả ra vạn trượng kim quang, bao phủ người mặc áo đen kia lại.
- Cái gì?