Phụ trách: Vô Tà Team
- Nhiếp điện chủ, hôm nay ngươi có chút là lạ...
Trần Thiên Nguyên nghi ngờ hỏi.
- Trước để cho Mộ Dung Lục Quang bồi thường đổ ước với Vương Khả, ta lại từ từ nói với ngài!
Nhiếp Diệt Tuyệt nói.
- Được!
Trần Thiên Nguyên gật đầu.
Cách đó không xa, Mộ Dung Lục Quang đau lòng lấy ra một thanh phi kiếm, còn có một vạn cân linh thạch.
Vương Khả không có động thủ, mà để đám thủ hạ tiếp nhận.
- Mộ Dung Lục Quang, hôm nay ngươi vì ghen mà loạn, nhằm vào đồng môn sư đệ, đã làm sai trước, đổ ước vừa rồi không tính, bây giờ ngươi xin lỗi sư đệ đi!
Nhiếp Diệt Tuyệt trầm giọng nói.
- Ta? Xin lỗi Vương Khả?
Mộ Dung Lục Quang biến sắc.
Để ta xin lỗi tình địch? Làm sao có thể?
Nhưng ánh mắt của Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh như băng, để Mộ Dung Lục Quang lạnh cả tim, vì vậy nhịn xuống bất mãn, chỉ có thể xin lỗi Vương Khả:
- Vương Khả sư đệ, vừa nãy là ta hiểu lầm ngươi, có chỗ đắc tội! Xin hãy tha lỗi!
Vương Khả cổ quái nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt, đây là tình huống gì? Không phải Trương Chính Đạo nói nàng là nữ sát tinh sao? Sao bỗng nhiên cho mặt mũi như vậy?
Sư tôn ở đây, đối phương lại biểu hiện khiêm tốn như vậy, Vương Khả cũng không tiện kênh kiệu.
- Được rồi, sự tình đã qua coi như xong, về sau nếu Mộ Dung sư huynh lại có hiểu lầm với ta, vậy cứ tới hỏi ta, chớ nên không hỏi thị phi liền ra tay đánh nhau!
Vương Khả gật đầu.
- Được!
Mộ Dung Lục Quang cúi đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhiếp Diệt Tuyệt lại hài lòng gật đầu.
- Vương Khả, bây giờ ngươi đã thanh bạch, có thể dập tắt pháp thuật hỏa diễm được rồi!
U Nguyệt công chúa mở miệng nói.
Bởi vì trong lòng bàn tay của Vương Khả, chân khí cầu kia còn đang thiêu đốt.
Dập tắt?
Sắc mặt của Vương Khả cứng đờ, hỏa diễm này tắt không được!
Vương Khả cũng không nghĩ đến, trọc chân khí lớn chừng quả trứng gà, lại cháy lâu như vậy, đốt đến bây giờ còn chưa chịu xong.
Hút chân khí vào trong cơ thể? Vương Khả không dám, trong cơ thể tất cả đều là trọc chân khí, thời điểm thu hồi chân khí, mang về một ngọn lửa, vậy đan điền của mình có nổ hay không?
Về phần cưỡng ép dập tắt, Vương Khả có thể làm như thế, nhưng cưỡng ép dập tắt hỏa diễm, trọc chân khí thoát ly khống chế khuếch tán a, một khi khuếch tán, các ngươi không phải ngửi được hương thơm say lòng người kia sao?
Trương Chính Đạo ngửi một hơi, liền sùi bọt mép ngất xỉu, các ngươi ngửi một hơi lại sẽ như thế nào?
Mấu chốt nhất là, Vương Khả không muốn để cho U Nguyệt công chúa ngửi được hương thơm say lòng người kia, bằng không vừa mới thành lập hảo cảm có khả năng sẽ....
- Ách, pháp thuật hỏa diễm của ta còn chưa thành thục, đợi lát nữa nó sẽ tự động dập tắt!
Vương Khả cười giải thích.
Tiếp qua một lát, trọc chân khí cháy hết, lửa tự nhiên sẽ tắt.
- Pháp thuật hỏa diễm còn chưa thành thục? Ngươi tự dập tắt không được sao? Không bằng ta tới giúp ngươi!
U Nguyệt công chúa đưa tay bắt đến.
Sắc mặt của Vương Khả cứng đờ, nếu bị ngươi bắt được, đoàn trọc chân khí này sẽ băng tán. Mùi vị đó, ta cũng không muốn để ngươi ngửi.
- Không cần, lát nữa sẽ bình thường!
Tay của Vương Khả tránh ra.
- Không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng, ta là Kim Đan cảnh, hỏa diễm của ngươi không đả thương được ta!
U Nguyệt công chúa rất nhiệt tình nhào về phía ngọn lửa kia.
Vương Khả đầu đầy mồ hôi, trốn tránh bàn tay của U Nguyệt công chúa.
Thật là đồng đội heo, U Nguyệt công chúa, ngươi nhiệt tình hỗ trợ như vậy làm gì? Trọc chân khí của ta, ngươi không thể đụng vào.
- Không có việc gì, không có việc gì, ta tự mình tới, công chúa, ngươi nghỉ ngơi một chút đi!
Vương Khả trốn tránh U Nguyệt công chúa.
Nhưng thuộc tính bóp dái đồng đội của U Nguyệt công chúa lại phát tác, căn bản không thấy Vương Khả bởi vì khẩn trương mà cái trán toát ra mồ hôi, tiếp tục nhiệt tình muốn đi giúp Vương Khả.
Một màn “tình chàng ý thiếp” này, làm cho Mộ Dung Lục Quang đỏ cả mắt.
Mẹ nó, ta còn chưa có chết đâu! Hai người các ngươi ở đó ân ân ái ái? Ngươi truy ta đuổi, ngươi trốn ta bắt? Nhiều ánh mắt nhìn như đây, đôi gian phu dâm phụ này...
Ba!
U Nguyệt công chúa bắt lấy cánh tay của Vương Khả, để ngọn lửa kia không chỗ có thể trốn.
- Vương Khả, ngươi giao cho ta đi!
U Nguyệt công chúa hưng phấn dùng một cái tay khác đi bắt hỏa diễm.
Vương Khả cuối cùng chỉ là Tiên Thiên cảnh nhị trọng, lực lượng căn bản không bằng U Nguyệt công chúa, bây giờ cánh tay bị U Nguyệt công chúa bắt được, còn có thể chạy đi đâu? Mắt thấy một cái tay khác của U Nguyệt công chúa sắp đập vào ngọn lửa.
- Không nên!
Vương Khả hoảng sợ nói.
Nếu tay của U Nguyệt công chúa vỗ xuống, mùi vị của trọc chân khí sẽ triệt để sụp đổ hình tượng mỹ hảo của mình ở trong lòng công chúa. Vương Khả đầu đầy mồ hôi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cách đó không xa, Trương Chính Đạo cười trên nỗi đau của người khác, tựa như chờ đợi nhìn Vương Khả xấu hổ.
Nhưng lúc này, một cái đại thủ khác, đoạt ở trước U Nguyệt công chúa, đập vào lòng bàn tay của Vương Khả, dập tắt ngọn lửa kia, hơn nữa tay nắm chặt, giữ chân khí cầu còn sót lại ở trong tay mình.
- Ta tới giúp ngươi, Vương sư đệ!
Mộ Dung Lục Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
Bị đôi gian phu dâm phụ kia ân ân ái ái làm phát cáu, nếu không phải sư tôn ở đây, Mộ Dung Lục Quang hận không thể đánh Vương Khả một trận, nhưng dù cố nén, hắn cũng không nhịn được, thời khắc hai người liếc mắt đưa tình, Mộ Dung Lục Quang không nhịn được đi cắt ngang, dập tắt hỏa diễm, hơn nữa nắm đoàn trọc chân khí còn sót lại ở trong tay.
Vương Khả thấy trọc chân khí còn sót lại không có rơi vào trong tay U Nguyệt công chúa, mà bị Mộ Dung Lục Quang lấy được, nỗi lòng lo lắng lập tức rơi xuống, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi.
Cứu tinh!
- Cám ơn ngươi!
Vương Khả chân thành cảm kích.
- Cám ơn ta? Cám ơn ta cái gì?
Vẻ mặt Mộ Dung Lục Quang không hiểu.
Nhưng ánh mắt chân thành cảm tạ của Vương Khả lại không giống giả, ta cắt ngang các ngươi liếc mắt đưa tình, tại sao ngươi lại cám ơn ta?
- Dù sao cám ơn ngươi là được rồi!
Vương Khả theo bản năng chân thành cảm kích.
Mộ Dung Lục Quang:
- ? ? ? ? ? ?