Vương Khả, ngươi có được không? Vừa rồi pháp tướng Như Lai Phật tổ còn cách năm mươi trượng, giờ sao đã còn bốn mươi trượng?
Trương Ly Nhi kêu nói.
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi:
Tiên thiên công đức trong Thần Vương Ấn sắp hao hết!
Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn Vương Khả:
Vậy là ngươi không được?
Đánh rắm, ta sao có thể không được? Ta chỉ là có chút tiếc rẻ thôi!
Vương Khả buồn bực nói.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Vương Khả không muốn dùng tới Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm thần kiếm! Mẹ kiếp, trước cứ gắng gượng một lúc xem sao cái đã!
Uy lực Thần Vương Ấn giảm bớt, chúng ta tiếp tục!
Điền Chân quát.
Được!
Hắc bạch nhị trưởng lão bò dậy từ trong vũng máu, tiếp tục nhắm đến vị trí Tử Bất Phàm.
Ầm ầm!
Ba người Điền Chân cũng đang liều mạng, không liều mạng không được, ném mất Nam Minh Ly Hỏa là trọng tội, nhưng càng đáng sợ hơn là, một khi Tử Bất Phàm nắm giữ được hết thảy của Long Ô, bọn hắn tất phải gánh chịu báo thù cực khủng bố.
Trên bầu trời, Ô Hữu Đạo và Tử Trọng Sơn liều mạng đại chiến.
Dưới mặt đất, Trương Ly Nhi mang theo thương tích đấu với ba đại Nguyên Anh Cảnh, đồng thời thủ hộ bên cạnh Vương Khả. Vương Khả thì điều khiển Thần Vương Ấn ngăn cản pháp tướng Như Lai Phật tổ đang càng lúc càng áp sát tới gần.
Sau lưng Vương Khả, hỏa diễm quanh thân Tử Bất Phàm càng lúc càng dồi dào, càng lúc càng mãnh liệt, một cỗ khí tức cường đại dần truyền ra từ sau lưng Vương Khả.
Khí tức Tử Bất Phàm đang chuyển mạnh? Tu vi nàng đang tăng vọt?
Trương Ly Nhi kinh hãi thốt lên.
Nói nhảm, trong Nam Minh Ly Hỏa kia có tu vi lực lượng Kim Ô phong tồn năm xưa, Tử Bất Phàm đang trong quá trình tiếp nhận truyền thừa, tu vi sao mà không cấp tốc tăng vọt cho được?
Vương Khả ra chiều hiểu biết nói.
Trên không trung Tử Kinh, đại chiến trời long đất lở khai màn! Bách tính Tử Kinh hốt hoảng cuống cuồng chạy trốn.
Ở vị trí Vương Khả, bởi có Trương Ly Nhi thủ hộ cạnh bên, Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão không cách nào áp sát lại gần.
Đầu bên kia, mặc dù Thần Vương Ấn chuyên khắc chế linh thể, nhưng pháp tướng Như Lai Phật tổ thực sự quá mạnh, không ngừng xung kích khiến công đức trong Thần Vương Ấn tiêu hao càng lúc càng nhiều, lúc nãy cự địch còn cách hơn năm mươi trượng, nhưng đến hiện tại chỉ còn lại chừng mười trượng mà thôi.
- Vương Khả, Thần Vương Ấn của ngươi sắp không trụ nổi, đi nhanh đi!
Trương Ly Nhi thúc giục nói.
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi. Sắp không trụ được thật rồi ư?
- Gắng thêm một lúc, không phải ngươi nói lúc này tu vi Tử Bất Phàm đã tăng vọt đến Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong ư? Một khi tỉnh lại, nàng liền có thể giúp chúng ta!
Vương Khả cắn răng nói.
- Vừa rồi khí tức nàng lộ ra đúng là cũng lên đến Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong như ta, nhưng mà, ai biết lúc nào nàng mới sẽ tỉnh lại?
Trương Ly Nhi buồn bực nói.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu chúng nhân chợt có một tiếng nổ vang.
Oanh!
Chỉ thấy, một hỏa cầu lôi điện từ trời giáng xuống, rơi rụng trên mặt đất. Nháy mắt, mặt đất cách Vương Khả không xa bị nện ra một hố to.
Trong hố to, Tử Trọng Sơn triệt để không thành hình người, toàn thân là máu, xụi lơ trên đất, chỉ mỗi đôi tròng mắt là còn có thể chuyển động.
- Còn nhìn ta bằng ánh mắt oán độc như thế? Tử Trọng Sơn, thực lực ngươi vốn đã không bằng ta, tự đứt hai tay, còn muốn đánh bại ta? Nằm mơ!
Giữa không trung truyền đến tiếng hét giận dữ của Ô Hữu Đạo.
Ô Hữu Đạo cũng máu me đầy người, trận chiến vừa rồi cực kỳ thảm liệt. Chẳng qua, người thắng là Ô Hữu Đạo. Tử Trọng Sơn thua.
Nét mặt Ô Hữu Đạo dữ tợn vô cùng:
- Điền Chân? Đám phế vật các ngươi, đến giờ vẫn chưa giết được Tử Bất Phàm?
- Trương Ly Nhi điên rồi, còn nữa, chẳng phải pháp tướng Như Lai Phật tổ của ngươi cũng đều vô dụng?
Điền Chân buồn bực kêu.
Ô Hữu Đạo quay đầu ngước mắt nhìn lên chiến trường, chỉ thấy hỏa diễm màu lam quanh thân Tử Bất Phàm càng lúc càng cuộn trào.
- Không thể đợi thêm! Nam Mô Như Lai Phật tổ!
Ô Hữu Đạo giơ tay lên chắp trước ngực.
Ông!
Pháp tướng Như Lai Phật tổ đột nhiên bạo phát kim quang vạn trượng, mọc ra mười cánh tay, tùy theo đó, mười đạo Như Lai Thần Chưởng ầm vang đánh tới.
Oanh!
Một tiếng rền vang xung kích lên Thần Vương Ấn, chỉ thấy, Thần Vương Ấn đại phóng kim quang, nghênh đỡ công kích kia, sau đó cấp tốc thu nhỏ, về lại trong tay Vương Khả.
- Công đức của ta? Tiên thiên công đức của ta, mất sạch rồi?
Vương Khả biến sắc.
- Vương Khả, giờ phải làm sao? Ta mang ngươi chạy trốn!
Trương Ly Nhi gấp gáp đề nghị.
Trương Ly Nhi không sợ Ô Hữu Đạo, nhưng mà, Trương Ly Nhi không địch lại được pháp tướng Như Lai Phật tổ, giờ đến cả Thần Vương Ấn cũng vô dụng, còn gắng gượng e rằng sẽ đi đứt cả đám.
- Chạy trốn? Hôm nay, ai cũng đừng hòng chạy thoát!
Ô Hữu Đạo dữ tợn nói.
Oanh két!
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng nhân bỗng chợt hiện lên mây đen dày đặc.
Ai nấy đều sững sốt, chuyện gì thế này, sao mây đen lại kéo tới đây?
Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy, trong mây đen sấm sét vang dội, một cỗ uy áp khủng bố lao thẳng về phía chúng nhân, nhất thời, ai nấy đều kinh hãi.
- Đây là... !
Điền Chân trừng mắt, vẻ mặt khó mà tin tưởng lẩm nhẩm nói.
- Huyền Quan Chi Kiếp?
Ô Hữu Đạo thốt lên kinh ngạc.
Dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Ly Nhi.
- Không phải ta, không phải Huyền Quan Chi Kiếp của ta!
Trương Ly Nhi lập tức nói.
- Không phải ngươi? Vậy là ai? Tử Trọng Sơn chỉ còn thoi thóp một hơi, Ô Hữu Đạo cũng không thể nào, chẳng lẽ... !
Vương Khả biến sắc.
Tất cả mọi người cũng đều biến sắc, nhìn sang đoàn hỏa diễm màu lam sau lưng Vương Khả.
Bành!
Trong hỏa diễm bùng cháy, Tử Bất Phàm từ từ lơ lửng bay lên, Khốn Tiên Võng ngoài thân sớm đã bị thiêu đốt sạch.
Tử Bất Phàm chậm rãi trôi nổi trên không, Nam Minh Ly Hỏa vờn quanh mình, bao bọc nàng lại, thúc đẩy nàng về phía kiếp vân Huyền Quan Chi Kiếp.
Nhất thời, ai nấy đều kinh hãi mở to hai mắt nhìn lên.
- Tử Bất Phàm? Tử Bất Phàm đang độ Huyền Quan Chi Kiếp?
Điền Chân hoảng sợ kêu nói.
Ô Hữu Đạo cũng tê cả da đầu: