Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 840 - Chương 840: Trương Thần Hư Bị Bắt

Chương 840: Trương Thần Hư bị bắt

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Khụ khụ, ta không biết người kia là ai!

Bạch trưởng lão ngã xuống đất, nhổ ra một búng máu tươi.

- Sao lại không biết? Ngươi còn muốn gạt chúng ta?

Trương Ly Nhi trừng mắt quát.

- Ta không gạt các ngươi, sư tôn chỉ dẫn theo ba chúng ta đến giết Vương Khả, người áo đen bắt đi Trương Thần Hư kia không phải cùng một nhóm với chúng ta!

Bạch trưởng lão nhíu mày nói.

- Đánh, trước đánh một trận rồi nói!

Vương Khả trầm giọng quát.

Trương Ly Nhi lập tức phẫn nộ tiến tới.

- A!

- A!

Tiếng kêu thảm không ngừng truyền ra, Bạch trưởng lão bị đánh cho một trận chí tử.

- Ta thật không biết hắn là ai, hắn không phải người của chúng ta!

Bạch trưởng lão gào lên đau xót.

Vương Khả, Trương Ly Nhi không khỏi cảm nhận được một tia không ổn.

- Ta đi thẩm vấn Ô Hữu Đạo!

Trương Chính Đạo lập tức phóng tới chỗ Xà Vương.

Một canh giờ sau.

Chúng nhân lần nữa tụ tập lại. Sắc mặt ai nấy đều rất âm trầm!

- Người thần bí bắt đi Trương Thần Hư kia quả thật không phải Hoàng Hữu Tiên mang tới?

Trên mặt Trương Chính Đạo không giấu được vẻ cổ quái.

- Người này, người này là ai, ta đang mai phục Hoàng Hữu Tiên, người áo đen kia sao lại đột nhiên nhúng tay vào?

Vương Khả nghi hoặc lẩm bẩm.

- Đặc ý nhắm đến đệ đệ ta, đệ đệ ta gặp nguy hiểm!

Trương Ly Nhi cũng biến sắc.

Phật Đầu Tự, bầu không khí rất là ngưng trọng!

Vương Khả thiết kế mai phục Hoàng Hữu Tiên, lại không ngờ nửa đường bật ra một tên người áo đen thần bí, ai cũng không biết hắn là ai, đúng giữa lúc chúng nhân hỗn loạn, ra tay đánh ngất Trương Thần Hư rồi khiêng bỏ chạy, hơn nữa còn chạy mất dạng!

Người áo đen thần bí kia là ai? Không ai biết được!

- Trương Thần Hư có thù với nhà nào à?

Vương Khả hỏi.

- Hắn thì có thù với nhà nào, tu vi người áo đen kia rõ ràng là Nguyên Anh Cảnh, trước kia Trương Thần Hư chỉ là Kim Đan Cảnh, hắn sao có thể đắc tội với người đó được?

Trương Ly Nhi gấp gáp nói.

- Không phải tìm thù, vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ bởi vì Trương Thần Hư đẹp trai, người kia muốn bắt về làm áp trại tướng công?

Vương Khả cau mày nhìn sang Cung Vi.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Ánh mắt kia của ngươi là sao? Tướng công ta ở đây, ngươi nói chuyện đó là có ý gì? Trương Thần Hư miệng cọp gan thỏ, ta làm sao có thể để ý hắn được?

Cung Vi trừng mắt nhìn ngược lại Vương Khả.

- Ta không nói ngươi, chỉ là người thần bí kia xuất hiện quá quỷ dị!

Vương Khả giải thích nói.

- Ý ngươi là, người thần bí kia là nữ biến thái, bắt đệ đệ ta về động phòng?

Trương Ly Nhi thần sắc căng thẳng nói.

- Cũng có khả năng là nam biến thái!

Trương Chính Đạo bổ sung.

Chúng nhân thần sắc cổ quái nhìn Trương Chính Đạo. Nam biến thái bắt Trương Thần Hư về động phòng? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được?

- Còn nói bậy, có tin ta quất chết ngươi không!

Trương Ly Nhi trừng mắt quát.

- Ngươi đừng gấp gáp, khả năng Trương Chính Đạo nói dù thấp, nhưng cũng không phải là không thể! Ngươi cũng biết, tu tiên giả có tiền lại trường thọ, nhu cầu vật chất của bọn hắn được thỏa mãn, nhiều khi bắt đầu truy cầu tinh thần kích thích! Biến thái không phân biệt nam nữ! Bằng không sao gọi là biến thái?

Vương Khả an ủi nói.

Trương Ly Nhi đen mặt nhìn lại Vương Khả, ngươi không an ủi còn đỡ, càng an ủi càng khiến ta lo lắng thêm.

- Vậy giờ phải làm sao? Đệ đệ ta sao mà chịu được tai nạn như thế? !

Trương Ly Nhi lo lắng nói.

- Đừng chỉ nghĩ đến khả năng xấu nhất, không chừng đệ đệ ngươi đang rất hưởng thụ cũng nên!

Vương Khả tiếp tục an ủi.

- Vương Khả, ngươi có thể đừng an ủi ta được không? Ngươi càng nói ta càng thấy được khủng bố!

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Ách, ta chỉ là sợ ngươi quá lo lắng, làm ra chuyện điên rồ thôi!

Vương Khả giải thích nói.

- Vậy giờ phải làm sao? Đệ đệ ta cứ thế mất tích?

Trương Ly Nhi lo lắng nói.

- Không có chút manh mối nào, chúng ta cũng hết cách! Hay là, ngươi lại tra khảo Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão một trận, nói không chừng hai người bọn hắn có thể nói ra được đầu mối mới cũng nên!

Vương Khả nhìn hai vị đại lão quần áo rách rưới cách đó không xa.

Sắc mặt Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão cứng đờ.

- Chúng ta nói rồi, chúng ta không biết người thần bí kia là ai, các ngươi còn phải hỏi chúng ta bao nhiêu lần nữa!

Ô Hữu Đạo buồn bực kêu lên.

Mẹ nó, rơi vào tay Vương Khả đúng là xúi quẩy, căn bản chẳng biết nể mặt nể mũi gì cả, thẩm rồi đánh, đánh rồi lại thẩm, ngươi phải hỏi trước chứ, ta đâu có nói là không ai!

- Giờ hết cách rồi, chỉ còn nước đợi, không chừng người thần bí kia chơi chán, sẽ thả Trương Thần Hư ra cũng nên!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Cái gì gọi chơi chán? Vương Khả, ngươi đừng làm ta sợ! Có ai nói chuyện như ngươi không?

Trương Ly Nhi trừng mắt giận nói.

- Ách, vậy liền một mực chơi không ngán, một mực không thả Trương Thần Hư?

Vương Khả lập tức sửa lời.

Trương Ly Nhi trừng mắt:

-... !

- Để ta phát động đệ tử Thiên Lang Tông tản ra bốn phía tìm xem!

Cung Vi nói.

- Đa tạ Cung tông Chủ!

Trương Ly Nhi khom lưng cảm tạ.

Đây mới đúng là tiếng người! Vương Khả, Trương Chính Đạo, vừa rồi hai người các ngươi hù dọa ta, lời nói ra có giống tiếng người không?

- Được rồi, công ty Thần Vương cũng treo thưởng! Rốt cuộc, Trương Thần Hư là nhân viên công ty Thần Vương chúng ta, sao có thể để người bất minh bất bạch cướp về làm áp trại tướng công được!

Vương Khả cũng trầm giọng nói.

- Khu vực phàm nhân cũng treo thưởng!

Trương Ly Nhi gấp gáp nói.

- Được!

Vương Khả gật đầu đồng ý.

- Không được không được, còn chưa đủ, mí mắt phải ta không ngừng nhảy loạn, ta cảm thấy đệ đệ gặp nguy hiểm!

Trương Ly Nhi lo lắng nói.

- Vậy ngươi nói xem phải làm sao? Chúng ta lại không có manh mối, muốn làm cũng chẳng biết làm sao!

Vương Khả nói ra.

Thần sắc Trương Ly Nhi biến ảo bất định, trên mặt hiện rõ vẻ tình nguyện:

- Thôi, vậy để ta quay về một chuyến, đi tìm cha ta, gọi hắn đến đây!

- Tìm cha ngươi? Ngươi muốn đi ra Thập Vạn Đại Sơn?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Không sai, ta sẽ cố gắng mau chóng trở lại, Vương Khả, chuyện nơi này còn nhờ các ngươi tận lực, chí ít cũng phải giúp ta tìm ra chút manh mối!

Bình Luận (0)
Comment