Trương Ly Nhi lo lắng nói.
- Hả? Được, được!
Vương Khả gật đầu.
- Các vị, ta đi!
Trương Ly Nhi gấp gáp nói.
Bành!
Dứt lời, Trương Ly Nhi tung người lao vút về phía chân trời.
Chúng nhân:
-... !
- Trương Ly Nhi, có cần gấp gáp thế không?
Trong mắt Vương Khả chớp qua một tia không nỡ.
- Ngươi không bỏ được?
Cung Vi hiếu kỳ nói.
- Có gì mà không nỡ, ta căn bản không có cảm giác với bạn gái dã man..., ách, đương nhiên có lúc cũng phải tùy tình huống mà luận! Ách, tông chủ, ngươi không nhìn tướng công ngươi, ngươi quản chuyện của ta làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, ngươi cần gì phản ứng lớn thế?
Cung Vi trừng mắt nhìn lại.
Vương Khả:
-... !
- Thế giờ làm thế nào?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Còn làm thế nào được nữa? Ngươi đi thông báo ban tuyên truyền Thần Vương, cứ nói ta lệnh treo thưởng mười vạn cân linh thạch cho ngươi cung cấp tin tức về tung tích Trương Thần Hư, đồng thời để Đồng An An bắn tin cho phía Ma giáo, nhờ bọn họ tìm giúp!
Vương Khả nói.
- Mười vạn cân linh thạch? Ngươi bỏ ra được?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ta có gì mà không bỏ ra được? Cứ móc từ trong tiền lương của Trương Thần Hư!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Thế hai người này xử lý thế nào?
Trương Chính Đạo chỉ xuống Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão.
Vương Khả nhìn Bạch trưởng lão, tròng mắt chợt sáng lên.
- Đừng kích động, vừa rồi ta đã tìm qua, vòng tay trữ vật của Bạch trưởng lão đã bị lấy đi, nếu ta đoán không sai, người lấy hẳn là tông chủ!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả nhìn sang Cung Vi.
- Làm gì? Ta bắt người, chẳng lẽ không có quyền xử trí?
Cung Vi trừng mắt nói.
- Không phải, Cung điện chủ, bẫy rập lần này là ta bố trí ra, ta cũng có quyền chia phần!
Vương Khả cười bồi nói.
Cung Vi trừng mắt:
- Không có!
Vương Khả:
-... !
Không đòi được tiền về?
- Chúng ta là đệ tử chính đạo, Cung Vi, Vương Khả, các ngươi không thể bắt ta!
Bạch trưởng lão gấp gáp nói.
- Không sai, ta được Kim Ô Tông phái đi nằm vùng trong Ma giáo! Ta vì chính đạo mà hy sinh chính mình, các ngươi không thể giết ta!
Ô Hữu Đạo cũng buồn bực kêu lên.
- Bịt mồm hai đứa này lại!
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo lập tức lấy ra hai tấm vải bố nhét vào miệng hai người.
Ô ô ô ô!
Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão ô ô thét lên.
- Trương Chính Đạo, đây là nội y của ngươi? Ngươi dùng thứ này bịt miệng bọn hắn, có ác tâm hay không?
Cung Vi ghét bỏ nói.
- Không sao đâu, còn sạch lắm, ta mới mặc qua hai lần!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Ô ô ô ô!
Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão phẫn nộ, ú ớ thét lên.
- Hai người này phải làm thế nào?
Cung Vi hiếu kỳ nói.
- Bọn hắn muốn giết ta, làm sao có thể dễ dàng buông tha vậy được?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi muốn giết bọn hắn?
Cung Vi hỏi.
- Ta lại không phải sát nhân cuồng, chăm chăm đòi muốn giết người làm gì?
Vương Khả lắc đầu.
- Vương Khả, ý ngươi là, trước hết để ta thẩm vấn, bức ra tiền tài, sau đó lại giết?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Bọn hắn muốn giết ta a! Ta tịch thu chút tiền dơ bẩn của bọn hắn thì đã làm sao? Ngươi nói cứ như thể ta là đứa tham tài lắm không bằng!
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Hơn nữa, tại sao phải giết bọn hắn? Dù sao cũng là đệ tử Kim Ô Tông, quay đầu Kim Ô Tông đến đòi người, chúng ta lấy gì ra trả cho bọn họ?
Vương Khả nói.
- A? Ngươi còn định thả bọn họ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Nói nhảm, tốt xấu ta cũng là điện chủ Nam Lang Điện chính đạo, tự nhiên phải lấy ơn báo oán, làm tấm gương cho chính đạo!
Vương Khả nói ra.
Trên mặt Trương Chính Đạo không giấu được vẻ cổ quái, thế này đâu giống phong cách của ngươi!
- Đương nhiên, hai người này muốn giết ta, ta trả về, bọn họ lại đến ám sát thì phải làm sao? Không lấy ra đủ tiền đặt cọc, ta há có thể thả người, trước cứ nhốt lại cái đã!
Vương Khả trầm giọng nói.
Trương Chính Đạo đen mặt lại:
- Ý ngươi là, trước móc sạch túi tiền, sau đó lại dùng bọn họ vơ vét một khoản tiền chuộc từ Kim Ô Tông!
- Cái gì gọi là vơ vét, cái gì gọi là tiền chuộc? Sao ngươi nói chuyện khó nghe thế? Đây là tiền ký quỹ, tiền ký quỹ đảm bảo bọn họ sẽ không lấy oán trả ơn! Ta làm thế là muốn tốt cho bọn họ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Cung Vi:
-... !
Ngươi nói thế cũng như không? Chẳng qua chỉ là đổi cách nói mà thôi!
- Ai, đáng tiếc Hắc trưởng lão chạy mất, còn cả tên Hoàng Hữu Tiên kia nữa, cũng không biết là sống hay chết!
Vương Khả thở dài nói.
- Ngươi đừng nghĩ, Hoàng Hữu Tiên tự bạo nguyên thần, dù không chết cũng thảm không nỡ nhìn! Trong thời gian ngắn, ngươi không cần lo lắng hắn đến báo thù ngươi!
Cung Vi nói.
- Vậy là được!
Vương Khả gật đầu.
- A !
Đột nhiên, Giới Sắc ở bên chợt phát ra tiếng kêu thống khổ.
- Tướng công?
Cung Vi lo lắng tiến lại.
- Bất Giới hòa thượng, đồ đệ Giới Sắc của ngươi sao thế?
Vương Khả cũng xông tới.
- Trên người Giới Sắc sao đỏ tươi thế này? Trong lỗ chân lông đều đang bốc lên máu tươi, ghê quá!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Huyết vụ? Mới đầu Giới Sắc chỉ là bị huyết vụ làm cho tròng mắt đau nhức, tiếp đó cả người đều đau, là vì dính huyết vụ người thần bí bắt đi Trương Thần Hư vẫy ra? Huyết vụ này có vẻ giống... !
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.
- Giống cái gì, ngươi nói nhanh xem nào!
Cung Vi lo lắng hỏi.
- Có vẻ giống thủ đoạn Huyết Ma!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Thủ đoạn Huyết Ma?
Thần sắc chúng nhân bất giác trầm xuống.
- Không sai, Huyết Ma bị trấn áp dưới Độ Huyết Tự tên là Long Huyết! Sắc Dục Thiên là hậu duệ năm đó của hắn, Sắc Dục Thiên ở Liên Hoa Huyết Quật cũng có một đám hậu duệ thuộc hạ, các ngươi biết không?
Bất Giới hòa thượng nói.
- Biết rõ, Huyết Ma ở Liên Hoa Huyết Quật đúng là không ít, nhưng phần lớn chỉ là Kim Đan Cảnh, không có mấy thành tựu, sao Giới Sắc lại bị Huyết Ma khác đánh thương thành thế này?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Người áo đen kia là Huyết Ma Nguyên Anh Cảnh?
Trương Chính Đạo cũng hiếu kỳ nói.