Phụ trách: Vô Tà Team
Hai đệ tử Kim Ô Tông rướn cổ lên nhìn, trong lòng bàn tay cái gì cũng không có? Không, có một đoàn khí màu vàng sáng, là trọc chân khí của Vương Khả.
- Đây là cái gì?
Một đệ tử Kim Ô Tông mờ mịt hỏi.
Chỉ thấy trọc chân khí băng tán, bao phủ hai đệ tử của Kim Ô Tông.
- Không đúng!
Một đệ tử Kim Ô Tông biến sắc, cảm giác không thích hợp.
Đệ tử Kim Ô Tông kia nhanh chóng kích hoạt cương khí chống cự, nhưng đoàn khí màu vàng kia lại quỷ dị thẩm thấu qua cương khí, nháy mắt tràn vào trong lỗ mũi.
Khí độc sao?
Hai đệ tử Kim Ô Tông cảm giác không thích hợp đã muộn, đoàn khí màu vàng vào mũi, trong nháy mắt bay thẳng lên óc.
- Oanh…
Giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang ở trong đầu hai người.
Thối? Hai người làm sao có thể nghĩ đến, trên đời còn có mùi thối đặc biệt như vậy? Trong nháy mắt sắc mặt cứng ngắc, linh hồn sôi trào, nước mắt dàn dụa, đồng thời dạ dày phiên giang đảo hải.
- Ọe!
Hai người cơ hồ mất đi năng lực hành động, toàn thân run rẩy.
Giờ khắc này, hai người quên đi tất cả, quên mình là ai, quên mình ở đâu, chỉ cảm thấy linh hồn muốn nổ tung, càng không nhớ rõ trong tay còn đang cầm đao, chỉ cảm thấy mình rơi vào trong địa ngục.
Oanh, oanh!
Hai tiếng nổ mạnh, Trương Chính Đạo vỗ lên đầu hai đệ tử Kim Ô Tông, hai người liền ngất xỉu.
- Vương Khả, công pháp của ngươi lợi hại như vậy, ngươi truyền cho ta, ta bái ngươi làm thầy được không!
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Cút!
Vương Khả trừng mắt.
- Vương Khả, sao lúc trước ngươi không dùng chiêu này, lúc trước ứng phó Trương Thần Hư, khẳng định một chiêu chế địch, cần gì ra vẻ đáng thương đến bây giờ mới động thủ?
- Nói nhảm, lúc trước có 8 Kim Đan cảnh, chúng ta đánh ngã Trương Thần Hư có tác dụng gì, đến lúc đó còn không phải bị Kim Đan cảnh khác loạn đao chém chết!
Vương Khả nhướng mày.
- Đúng, đúng, làm sao bây giờ? Đi nhanh đi!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Không thể đi cửa chính, mặc dù Trương Thần Hư chỉ có 20 đệ tử Kim Ô Tông, nhưng hắn còn có một đám tiên hạc bay ở trên trời giám thị! Không thể quang minh chính đại đi, dưới chủ tọa có một địa đạo, chúng ta chui vào đó!
Vương Khả nói.
- Đúng, đúng! Ha ha, ta nói cái nhà này dời trống, vì sao còn để ghế lại, không giống tác phong vắt cổ chày ra nước của ngươi, thì ra là vì che giấu địa đạo ta xem một chút!
Trương Chính Đạo kích động nhào về phía một cái ghế.
Quả nhiên, đẩy ghế ra, Trương Chính Đạo phát hiện được cơ quan, mở ra cửa vào địa đạo.
- Gia tộc của Vương Khả là con chuột đầu thai sao? Ở trong nhà mình còn đào địa đạo? Chu Tiên Trấn có, ở Lang Tiên Trấn cũng có?
Trương Chính Đạo giễu cợt nhảy vào trong địa đạo.
Thế nhưng Trương Chính Đạo nhảy vào trong, lại không thấy Vương Khả theo tới.
- Vương Khả, ngươi có đi hay không?
Trương Chính Đạo duỗi đầu ra thúc giục.
Thời điểm thúc giục, Trương Chính Đạo mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy Vương Khả nhanh chóng hái xuống vòng tay trữ vật của một đệ tử Kim Ô Tông. Đồng thời một cái tay khác vươn vào trong ngực, móc ra một cái túi đựng đồ.
Con mắt của Trương Chính Đạo trừng tròn vo:
- Vương Khả, ngươi không trượng nghĩa!
Vừa nói, Trương Chính Đạo lập tức từ trong địa đạo nhào ra, đoạt lấy một đệ tử Kim Ô Tông hôn mê khác, trắng trợn vơ vét, đáng tiếc đây chỉ là đệ tử Tiên Thiên cảnh, không có vòng tay trữ vật, chỉ có một cái túi đựng đồ, bên trong bảo bối có hạn.
- Vương Khả, ngươi không trượng nghĩa, bọn họ là ta đánh ngất xỉu, một người một nửa, một người một nửa!
Trương Chính Đạo phẫn nộ nói.
Vương Khả không thèm để ý tới Trương Chính Đạo, mà bắt đầu cởi quần áo của cường giả Kim Đan cảnh.
- Ngươi làm gì? Hắn là nam nhân! Ngươi thật biến thái, lại muốn... không đúng, ngươi coi trọng y phục của hắn, quần áo của hắn cũng là pháp bảo, có thể mua bán? Ta sát, Vương Khả, cái này ngươi cũng nghĩ ra? Không được, cái này là của ta, đây là của ta!
Trương Chính Đạo vội vàng lột quần áo của đệ tử Kim Ô Tông ở trong tay mình.
Rất nhanh, hai người xử lý hoàn tất, sau đó nhảy vào trong địa đạo.
Trong địa đạo, Trương Chính Đạo một đường hùng hùng hổ hổ quở trách Vương Khả, đồng thời hiểu lấy tình, động lấy lý, chờ đợi Vương Khả rủ lòng thương, có thể chia đều tang vật.
Nhưng nói tới tiền, Vương Khả có lương tâm sao? Có thể chia cho ngươi đã không tệ rồi, ai bảo ngươi không có ánh mắt, trách ai chứ? Nếu không phải đánh không lại, có khả năng hắn sẽ không chia chút nào.
…
Tiểu viện sát vách!
Trương Thần Hư ngồi ở trên ghế, đong đưa bạch phiến, mang theo các đệ tử Kim Ô Tông nhìn đám hắc y nhân, chuẩn xác mà nói là đường chủ áo đỏ.
Mặc dù Vương Khả nói chỉ cần mang theo tín vật, đối phương sẽ giao tà ma, nhưng vạn nhất không giao thì sao?
Trương Thần Hư cố ý biểu hiện ra kiêu căng, như vậy đối phương có lời gì hỏi thăm, mình có thể ra vẻ ngạo khí lờ đi, chỉ lấy đồ vật, không thèm nói nhảm, một bộ ở trên cao nhìn xuống.
Đám hắc y nhân ở đối diện quả nhiên phối hợp, cả đám đều trầm mặc.
Trương Thần Hư thấy hiệu quả không tệ, tiếp tục lắc quạt giấy, mỉm cười nhìn đám hắc y nhân.
Giờ phút này đám hắc y nhân đều nhìn đường chủ áo đỏ, đường chủ áo đỏ thấy Trương Thần Hư nắm chắc thắng lợi trong tay như thế, cho rằng Trần Thiên Nguyên khẳng định đã thập diện mai phục. Trong lòng giận dữ, đồng thời càng thêm cẩn thận.
Hai đội ngũ ai cũng không nói chuyện nhìn nhau như vậy. Trương Thần Hư cười nửa ngày, thấy người đối diện không có một chút phản ứng, thì hơi nổi giận.
- Đám người này giống như cọc gỗ không nói lời nào, đang chờ ta mở miệng? Chẳng lẽ Vương Khả còn có ám hiệu gì không nói? Hỗn đản này, quay đầu lại xem ta làm sao trừng trị ngươi!
Trong lòng Trương Thần Hư buồn bực.
- Các ngươi hẳn biết rõ lý do ta tới! Như vậy bây giờ có thể cho chúng ta chưa?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Cho ngươi? Ngươi muốn cái gì?
Đường chủ áo đỏ lạnh lùng hỏi.
Sau khi hỏi, đường chủ áo đỏ cũng cảm thấy rất ngờ vực, dù sao đám người trước mắt này đến quá đột ngột, có phải bản thân nghĩ sai rồi hay không?