Phụ trách: Vô Tà Team
- Muốn cái gì? Đương nhiên là tru ma công đức! Các ngươi còn có cái gì?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
Mí mắt của đường chủ áo đỏ co giật, không sai rồi, nhất định là Trần Thiên Nguyên phái tới, tru ma công đức? Hừ, hiện tại chính đạo cũng trực tiếp như vậy sao? Trước kia còn hô một câu vì thương sinh trừ ma vệ đạo che giấu, hiện tại ngay cả che giấu cũng không thèm, nói thẳng là lấy công đức rồi?
- Vậy các ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu tru ma công đức?
Đường chủ áo đỏ thử thăm dò quyết tâm lần này của Trần Thiên Nguyên.
- Nói nhảm, đương nhiên là lấy toàn bộ?
Trương Thần Hư mở miệng nói.
Đám người này bị ta áp chế? Mình phô trương thanh thế quả nhiên không có vấn đề.
- Lấy toàn bộ? Ha ha ha, lấy toàn bộ? Các ngươi nghĩ thật hay, các ngươi cho rằng có thể lưu ta lại?
Đường chủ áo đỏ lạnh lùng nói.
- Ngươi đương nhiên phải lưu lại! Chẳng lẽ còn muốn đi theo ta ly khai? Chúng ta chỉ cần điểm công đức! Hôm nay chúng ta không tru ma, thì sẽ không đi! Các ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho! Đây là lời Trần Thiên Nguyên nói!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Tốt, tốt, tốt!
Đường chủ áo đỏ lạnh lẽo nói.
- Như thế nào? Các ngươi còn dám ngỗ nghịch ý chí của Trần Thiên Nguyên? Có phải các ngươi quên thân phận của mình rồi hay không?
Trương Thần Hư trừng mắt.
Thời điểm Trương Thần Hư thu quạt xếp đứng dậy, đường chủ áo đỏ tưởng là tín hiệu động thủ, lập tức ra tay trước.
Đường chủ áo đỏ hung hăng chụp về phía Trương Thần Hư một chưởng.
- Chúng ta là tới lấy hàng, đánh ta làm gì?
Trương Thần Hư choáng váng, cả kinh kêu lên.
- Oanh...
Trương Thần Hư bị đánh bay ra sau, đụng nát rất nhiều bức tường, đập vào trên đường phố.
- Động thủ!
Đường chủ áo đỏ ra lệnh.
Đám hắc y nhân cùng một chỗ giơ trường kiếm lên, chém về phía đệ tử Kim Ô Tông.
Đám đệ tử Kim Ô Tông cũng không nghĩ tới, người giam giữ tà ma sẽ bỗng nhiên động thủ, mình không phải lấy tín vật ra rồi sao? Các ngươi không cho, cũng không cần giết người diệt khẩu chứ.
Oanh!
Trong nháy mắt song phương đại chiến, đao khí kinh khủng càn quét tứ phương, ma khí cuồn cuộn xông lên trời.
- Tà ma?
Trương Thần Hư che ngực, thổ huyết bò dậy, kinh ngạc nhìn đám hắc y nhân kia.
Oanh!
Đường chủ áo đỏ lại không có động thủ với đệ tử Kim Ô Tông, mà bỗng nhiên xông lên trời.
Thời điểm bay lên, quanh người đường chủ áo đỏ hắc khí trùng thiên, giống như mây đen bao trùm cả Lang Tiên Trấn.
- Trần Thiên Nguyên? Núp trong bóng tối có tài ba gì? Có dám lộ diện, cùng bản đường chủ chiến một trận hay không, rống...
Đường chủ áo đỏ rống to.
Trong tiếng rống, mũ xốc lên, quanh người toát ra hỏa diễm cuồn cuộn, khuôn mặt hắn dữ tợn, toàn lực đề phòng bốn phương.
Trong chớp mắt, Trương Thần Hư ngây cả người:
- Làm sao có thể?
Quần ma loạn vũ, ở Lang Tiên Trấn đại chiến với chính đạo, trong lúc nhất thời oanh minh nổi lên bốn phía, ma khí ngập trời, làm cho tu tiên giả toàn trấn quăng tới ánh mắt kinh ngạc.
Đường chủ áo đỏ hét lớn, cũng trong nháy mắt kinh động đến Thiên Lang Tông.
Đệ tử Thiên Lang Tông nhìn thấy xa xa ma khí trùng thiên, có ma đầu ở giữa không trung khiêu chiến Trần Thiên Nguyên, lập tức phong bế sơn môn của Thiên Lang Tông.
- Nhanh, thông tri đại sư huynh, có tà ma xông sơn!
- Là tà ma Nguyên Anh cảnh, điều này sao có thể?
- Hắn khiêu chiến tông chủ? Nhanh, toàn tông đề phòng!
- Thông tri đại sư huynh!
- Ông!
Đại trận của Thiên Lang Tông ầm vang vận chuyển, từng đạo lôi quang lấp lóe phát ra.
Giữa không trung, đường chủ áo đỏ quay đầu nhìn xung quanh:
- Người đâu? Trần Thiên Nguyên đâu? Ngươi ở nơi nào? Có dám đánh với ta một trận không? Giấu đầu lộ đuôi có tài ba gì? Ngươi cũng muốn làm rùa đen rút đầu sao?
Nơi xa, trong sơn môn của Thiên Lang Tông, Mộ Dung Lục Quang được mời ra, xa xa nhìn về phía đường chủ áo đỏ ở Lang Tiên Trấn.
- Tông chủ không ở trong sơn môn, tà ma thật to gan, lại dám đến Thiên Lang Tông ta làm càn? Thiên Lôi Tru Ma Trận, toàn diện mở ra, tru ma!
Mộ Dung Lục Quang quát.
Tiếng rống truyền tới Lang Tiên Trấn, làm đường chủ áo đỏ sững sờ.
Cái gì? Ta nghe được cái gì? Trần Thiên Nguyên không ở trong sơn môn?
Điều này sao có thể? Trần Thiên Nguyên không ở trong sơn môn, vừa rồi đám người kia muốn làm gì? Bọn họ không phải Trần Thiên Nguyên phái tới làm nhục chúng ta sao? Muốn thập diện mai phục một mẻ hốt gọn chúng ta sao? Đây là gian kế của Trần Thiên Nguyên sao?
Oanh!
Một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, bay thẳng về phía đường chủ áo đỏ. Đường chủ áo đỏ lấy tay đấm ra một quyền.
Oanh....
Đạo thiên lôi kia bị đường chủ áo đỏ đánh nổ tung.
- Tiếp tục, Thiên Lôi Tru Ma Trận đừng có ngừng, tiếp tục đánh!
Mộ Dung Lục Quang quát.
Ầm ầm!
Có linh sơn của Thiên Lang Tông chèo chống, thiên lôi tựa như không cần tiền, nhanh chóng bắn về phía đường chủ áo đỏ.
- Trần Thiên Nguyên, ngươi không dám đi ra?
Đường chủ áo đỏ quát.
Ầm ầm!
Thiên lôi tiếp tục trùng kích, đường chủ áo đỏ cố gắng chống cự. Thế nhưng vừa chống cự vừa rống, cũng không dẫn Trần Thiên Nguyên ra được.
Mẹ nó, đây là cái tình huống gì? Không phải nói thập diện mai phục sao? Ta không phải bị phát hiện sao? Sao lại trở thành tự mình bại lộ?
Trên đường phố, Trương Thần Hư nhìn tà ma bị thiên lôi oanh kích, sớm đã há to miệng. Mẹ nó, vừa rồi mình ở trước mặt một tà ma Nguyên Anh cảnh kêu gào muốn giết hắn? Vương Khả không phải nói, hắn là người giam giữ tà ma sao? Sao bản thân lại trở thành tà ma?
- Vương Khả gạt ta? Vương Khả gạt ta?
Trương Thần Hư kịp phản ứng, lập tức kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh.
Sau khi đường chủ áo đỏ oanh nát mấy đạo thiên lôi cũng phản ứng lại, mẹ nó thập diện mai phục gì chứ, căn bản không có Trần Thiên Nguyên, bản thân anh minh một đời, vì Ma giáo khám phá bao nhiêu âm mưu của chính đạo, hôm nay lại bị một đám ma cà bông lừa gạt?
- Một đám ma cà bông, dám gạt Chu Hồng Y ta, các ngươi chết chắc, rống....
Trong sấm chớp, đường chủ áo đỏ ngửa mặt lên trời gào thét. Mộ Dung Lục Quang thì càng ngày càng kinh ngạc, hôm nay đây là thế nào? Tà ma lại chủ động bại lộ để cho chúng ta đánh?