Vương Khả hỏi.
- Sắc Dục Thiên? Hắn là đội trưởng đội bảo an của ngươi?
Sắc mặt Chu Yếm rất khó coi.
Hiển nhiên, tin tức này Chu Yếm sớm đã biết được, nhưng lúc này chính tai nghe Vương Khả nói ra, trong lòng vẫn cứ rất không thoải mái. Dựa vào cái gì? Trước kia Vương Khả còn không bằng ta, giờ đến cả Sắc Dục Thiên cũng thành thủ hạ của hắn?
- Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, hừ, đợi lát nữa, để xem ta thu thập Chu Hồng Y thế nào! Ta sẽ không tìm ngươi làm phiền đâu, rốt cuộc, ngươi ta không ai nợ ai! Tới tới tới, ù, đưa tiền!
Vương Khả nói.
Mặt Chu Yếm dài ra như cá ngão.
- Làm sao? Ngươi thua không chịu đưa tiền?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta, ta hết tiền rồi!
Cơ mặt Chu Yếm co quắp cả lại.
- Ngươi hết tiền? Như vậy sao được?
Vương Khả giận nói.
- Thật hết rồi!
Chu Yếm đắng chát nói.
- Ngươi dám quỵt nợ, có tin ta để Sắc Dục Thiên thu thập ngươi không? Ta nói cho ngươi biết, Sắc Dục Thiên cũng tới Thần Long Đảo, đợi lát nữa ta sẽ bắt hắn kinh cho ngươi nghe, bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật, ngươi tin không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Cái gì? Sắc Dục Thiên cũng tới?
Chúng tà ma quanh bốn phía đồng loạt biến sắc.
Vì để hù dọa Chu Yếm, lúc này Vương Khả tự nhiên không ngại chém gió một phen:
- Đó là đương nhiên, các ngươi tưởng ta thật cam tâm bị cầm tù ở đây? Hừ, ta chỉ muốn hấp dẫn chú ý từ người khác mà thôi, ta ở ngoài sáng, Sắc Dục Thiên ở trong tối! Vừa rồi chỉ cần các ngươi có chỗ nào không khách khí với ta, sợ rằng lúc này sớm đã đầu rơi xuống đất! Đại Uy Thiên Long, các ngươi có biết không?
Sắc mặt chúng tà ma khẽ biến, lập tức cười bồi nhìn Vương Khả.
- Sắc Dục Thiên ở trong tối? Hắn khe khẽ lẻn vào Thần Long Đảo làm gì?
Chu Yếm tròn mắt kinh ngạc nói.
- Làm gì? Thần Long Đảo này là của ta! Của ta! Ta nhắc lại lần nữa, là của ta! Các ngươi ở tạm nhà ta, ta không thu tiền thuê, thế mà còn định trộm đồ? Hừ, đừng hòng, ta phải khiến các ngươi gà bay trứng vỡ! Hừ, kẻ làm nhục ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ngay cả Chu Hồng Y, để xem quay đầu ta sẽ hung hăng dạy cho hắn một bài học! Chu Yếm, ngươi có đưa tiền không?
Vương Khả trừng mắt quát.
- Ta không có tiền!
Chu Yếm cuống cuồng nói.
- Đánh rắm, không mang theo tiền, ngươi còn đánh mạt chược? Hứng chơi bài của lão tử bị ngươi phá sạch!
Vương Khả lập tức lật tung bàn mạt chược.
Ào ào ào!
Tức thì, quân mạt chược vãi đầy ra đất, Vương Khả làm như thể định lao tới đánh Chu Yếm.
- Vương đường chủ bớt giận, Vương đường chủ bớt giận... !
Đám tà ma lập tức can ngăn.
- Chu Yếm, ngươi cũng quá đáng, Vương đường chủ nể mặt ngươi, gọi ngươi cùng đánh mạt chược, ngươi lại quỵt nợ làm gì?
Đám tà ma quở trách nói.
Chu Yếm:
-... !
Mẹ nó, ta đâu có muốn đánh mạt chược, là các ngươi cường hành kéo ta vào.
- Đi mau, còn đứng ngây ra đó làm gì!
Một tên tà ma nhỏ giọng nói với Chu Yếm.
Chu Yếm buồn bực ảo não rời đi.
- Dừng lại, đưa tiền, không đưa tiền đã định chạy? Hừ, tức chết ta!
Vương Khả mắng với theo.
Thẳng đến khi Chu Yếm triệt để tan biến, lửa giận của Vương Khả đột nhiên như thể bốc hơi.
- Vương huynh đệ, không, Vương đường chủ, chúng ta tiếp tục, đừng chấp Chu Yếm làm gì, hắn chỉ là đứa quỷ nghèo thôi!
Một tên tà ma an ủi nói.
Trên mặt Vương Khả vẫn chất đầy hỏa khí:
- Không đánh không đánh, mất hết cả hứng!
Vương Khả không muốn chơi tiếp, đám tà ma đành phải tán cục.
Có mấy tên tà ma ở lại canh giữ nhà tù, số tà ma khác thì dồn dập rời đi, Vương Khả ngồi xuống bên cạnh Vạn Xà Trì. Chậm rãi chờ đợi chúng nhân rời đi.
Nhiều người không tiện động thủ, ít người, hắn liền sẽ ra tay! Tên Chu Yếm kia tới quá kịp thời. Không biết tại sao, mỗi lần cứ đến lúc ta muốn có người giúp, Chu Yếm đều có thể đúng giờ mang đến kinh hỉ cho ta? Chậc chậc, đúng là phúc tinh a!
Vương Khả ngồi xuống bên cạnh Vạn Xà Trì, nhìn xem đám tiểu xà nhe răng trừng mắt quanh bốn phía.
- Nhìn cái gì? Muốn chết à! Không nhận ra ta? Còn muốn cắn? Quay đầu để Xà Vương giết chết các ngươi!
Vương Khả trừng mắt nhìn đám tiểu xà vây quanh.
Đám tiểu xà định nhào tới Vương Khả, nhưng một ít đại xà có nhãn lực thấy vậy lập tức lôi bọn tiểu xà đi, các ngươi điên rồi, không đâu lại đi trêu chọc ôn thần Vương Khả kia làm gì? Mẹ nó, lần trước cắn hắn, ăn đầy miệng cái thứ phát nôn kia, các ngươi quên rồi?
Trong lúc Vương Khả nhàn nhã chờ đợi, Chu Yếm lại không cách nào nuốt trôi cục tức trong lòng.
- Mẹ nó, quá khi phụ người, tiền ta tích cóp bao năm, chỉ bằng một ván mạt chược liền cướp sạch? Vương Khả, hừ, ngươi hại ta, ta phải trả thù!
Chu Yếm thần tình dữ tợn nói.
Nhưng mà, giờ làm sao trả thù? Khoan nói đám tà ma còn lại không dám đối phó Vương Khả, dù mình có tới chỗ Chu Hồng Y cáo trạng, e rằng cũng vô dụng. Chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua? Không được, không thể bỏ qua vậy được. Ta không đối phó được ngươi, sư tôn thúc tổ nhất định có thể đối phó được ngươi.
Thần Long Đảo, trong một huyệt động dưới đất.
Tên trụ trì áo đen dẫn theo đám thuộc hạ nhìn một nơi tế đàn cách đó không xa.
- Trụ trì, gần xong rồi, có cần mở ra luôn không?
Một tên áo đen hỏi.
- Chỉ còn mỗi đạo phong ấn cuối cùng, lập tức sắp được phá mở, phải không được có chút sơ suất nào, toàn bộ Thần Long Đảo đều không vấn đề?
Trụ trì trầm giọng nói.
- Không, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát!
Một tên áo đen đáp nói.
- Vậy được, lát nữa mở ra đạo phong ấn cuối cùng, nhất định sẽ có động tĩnh trời long đất lở, tất cả mọi người phải chuẩn bị cho thật kỹ. Nếu lần này thành công, chúng ta liền có thể khống chế hết thảy thuộc về Long Hoàng!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám người áo đen đồng thanh ứng tiếng.
Ngay lúc trụ trì sắp hạ lệnh bắt đầu, một tên áo đen bỗng chợt chạy tới:
- Trụ trì, Chu Yếm cầu kiến, nói có tin tức quan trọng muốn bẩm báo!
- Hả?
Trụ trì khẽ nhíu mày.
Rất nhanh, Chu Yếm bước đến.
- Tổ sư, ta thăm dò được một tin tức, Vương Khả muốn phá hoại kế hoạch của các ngươi!