- Hôm nay đúng là may mắn, chẳng gặp một ai cả! Ha ha, tiểu viện phía trước mặt kia chính là nơi giam giữ Nhiếp Thanh Thanh!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, đang định nhanh chân bước qua.
- Ngươi đi lầm đường rồi, Thanh nhi không bị giam giữ ở kia!
Có tiếng nói lạnh như băng truyền đến.
- Ách?
Nét mặt Vương Khả cứng đờ, nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Chu Hồng Y chính đang lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Chu Hồng Y? Ngươi … ngươi … sao ngươi lại ở chỗ này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta còn chưa hỏi ngươi, sao ngươi lại tới được đây? Không phải ngươi đang ở trong đại lao ư?
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
- Ách, trong đại lao quá bức bối, ta liền tùy tiện đi ra dạo quanh một lát!
Vương Khả thần sắc lúng túng nói.
- Tùy tiện đi ra dạo quanh một lát, tiện dạo luôn đến nhà ta? Vương Khả, ngươi đúng là biết đi dạo thật đấy! Leo tường qua đây? Ngươi không biết, dù hành cung này của ta không có kết giới, nhưng vẫn có trận pháp cảnh báo? Vừa có người xông vào, ta liền lập tức biết được?
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
Vương Khả:
-... !
Ta sao biết ngươi còn có hồng ngoại cảnh báo!
- Cửa chính nhà này mở toang ra đấy, nếu ngươi đi cửa chính, có lẽ ta còn không phát hiện được, nhưng ngươi leo tường vào, ta há lại không biết? Cũng may mới vừa phát ra cảnh báo ta liền tắt đi trận pháp, bằng không ngươi sớm đã bị cả đám người vây quanh!
Chu Hồng Y oán trách nói.
- Cái này... !
Mặt Vương Khả dài ra như cá ngão.
Giờ Chu Hồng Y ngươi cũng học được cách gài người?
- Được rồi, nhân khi còn chưa ai phát hiện, ngươi mau trở lại đại lao đi!
Chu Hồng Y hít sâu một hơi nói.
- Ngươi biết ta tới làm gì không?
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
- Nói nhảm, nếu không phải ngươi vì cứu Thanh nhi, ta mới lười nhác giúp ngươi tắt trận pháp cảnh báo, nể tình ngươi tới cứu Thanh nhi, ta sẽ làm như không thấy, ngươi mau quay về đi thôi!
Chu Hồng Y hít sâu một hơi nói.
- Quay về? Chu Hồng Y, có phải ngươi đang sợ điều gì đó đúng không? Ta cứu Nhiếp Thanh Thanh thì sao? Ngươi còn dày mặt ngăn cản? Ngươi biết quay đầu, kết cục ngươi sẽ thế nào không?
Vương Khả trừng mắt nhìn Chu Hồng Y.
- Còn thế nào được nữa? Chờ chuyện lần này qua đi, ta sẽ tới bồi tội với Thanh nhi, ta sẽ tận hết khả năng được đến tha thứ từ nàng!
Trong mắt Chu Hồng Y chớp qua một tia thống khổ.
- Tha thứ? Ồ, theo ta thấy, lần này ngươi chết chắc!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi mới chết chắc!
Chu Hồng Y trừng mắt quát.
- Vợ chồng vốn nên là một thể, thế mà ngươi lại đi thông đồng với đám người ngoài kia mưu hại vợ mình, giờ còn muốn trở lại như lúc ban đầu? Thế này thì khác gì chuyện Kim Liên cho Đại Lang uống thuốc! Đại Lang thành quỷ cũng sẽ không tha thứ Kim Liên!
Vương Khả trách nói.
- Đại Lang? Kim Liên? Ai cơ?
Chu Hồng Y ngây dại.
- Thì là chuyện xưa ai cũng thích nghe, ngươi chưa nghe qua? Cũng đúng, ngươi khẳng định chưa từng nghe qua, ta nói cho ngươi biết, chuyện là thế này... !
Vương Khả kể lại sơ lược về chuyện xưa trên địa cầu mà ai cũng thích kia.
Mặt Chu Hồng Y tái xanh:
- Ngươi có bệnh, đó là chuyện gian phu dâm phụ hại người, sao giống chuyện của ta được?
- Thì cũng na ná thế, giờ ngươi giống như Kim Liên, Nhiếp Thanh Thanh chính là Đại Lang, ai biết quan hệ giữa ngươi với sư tôn ngươi có trong sạch hay không? Ngươi cho rằng quay đầu Nhiếp Thanh Thanh sẽ tha thứ cho ngươi? Ngươi chưa tỉnh ngủ à!
Vương Khả giận nói.
Chu Hồng Y:
-... !
Dù câu chuyện Vương Khả cầm ra so sánh có hơi vớ vẩn, nhưng mà, trong lòng Chu Hồng Y vẫn không tránh khỏi bất an.
- Tốt nhất là ngươi động thủ đi cứu Nhiếp Thanh Thanh, còn dây dưa thêm nữa, có là thần tiên cũng không cứu được ngươi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Sắc mặt Chu Hồng Y rất khó coi:
- Sư tôn trù bị mấy chục năm, nếu ta không nghe theo sư tôn, sợ rằng Thanh nhi sẽ gặp nguy hiểm!
- Ách? Ngươi tư duy kiểu gì đấy? Các ngươi cũng là Nguyên Anh đỉnh phong, tùy thời có thể phá Huyền Quan Chi Kiếp, còn sợ cái mẹ gì? Cùng lắm thì trốn đi thôi!
Vương Khả giận nói.
- Ngươi không hiểu, không chạy thoát được đâu, trừ phi rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bằng không... !
Trên mặt Chu Hồng Y hiện đầy vẻ đắng chát.
- Ngươi sợ sư tôn như vậy à?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Không phải sợ, mà là ta thiếu nợ sư tôn quá nhiều. Năm đó ta và Thanh nhi đi bái sư Thiên Lang Tông, đáng tiếc, ta thất bại, thiếu chút chết rồi, là sư tôn đã cứu ta, cho ta cuộc sống mới, ta thiếu nợ hắn!
Chu Hồng Y cười khổ nói.
- Ách, đừng, ngươi đừng diễn khổ tình hí với ta, ngươi đàn đông đàn ang lại đi kể chuyện bi lụy này, không lẽ còn cần ta lau nước mắt cho ngươi?
Vương Khả lập tức ngắt lời.
Chu Hồng Y:
-... !
Lau nước mắt con mẹ ngươi, ai cần ngươi lau? Khốn khiếp.
- Ngươi không muốn phản bội sư tôn, vậy thì càng đơn giản. Ngươi cứ làm như không nhìn thấy ta là được a! Ta cứu là việc của ta, quay đầu ta sẽ nói tốt giúp ngươi trước mặt Nhiếp Thanh Thanh!
Vương Khả tận tình khuyên nhủ.
Chu Hồng Y nhướng mày, chìm vào suy tư.
- Ngươi còn muốn thế nào? Cứ cù cưa thế này, tình cảm các ngươi liền nứt vỡ! Lão Chu, ngươi phải quyết đoán lên!
Vương Khả càng được nước lấn tới.
Chu Hồng Y hít thở sâu một hơi, quay đầu bỏ đi.
- Ách? Ngươi đi đâu đấy? Còn chưa nói xong mà, ngươi chạy đi đâu?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói với theo.
- Ta không nhìn thấy Vương Khả ngươi đi vào, còn nữa, Thanh nhi ở trong đại điện sau cùng bên phải, ngoài điện có hai tên mới vào Nguyên Anh Cảnh trông giữ, chính ngươi cẩn thận!
Chu Hồng Y không quay đầu lại, nói.
Vương Khả:
-... !
Ngươi nhập vai nhanh thật đấy! Đến cả ta còn chưa kịp phản ứng, ngươi đã bắt đầu diễn rồi?
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng hét lớn:
- Chu Hồng Y, mau tới hỗ trợ, nhanh!
- Ai đang gọi ngươi?
Vương Khả nhíu mày hỏi.
- Là sư tôn!
Ánh mắt Chu Hồng Y sáng lên.
- Vậy còn không đi mau? Vừa khéo để ngươi có chứng cứ ngoại phạm, còn nữa, chỗ này của ngươi có nhiều trận pháp không? Xung quanh tiểu viện nơi Nhiếp Thanh Thanh đang ở có trận pháp cách âm nào không, nhanh phát động cho ta, bằng không, lát nữa sợ là động tĩnh sẽ tương đối lớn!
Vương Khả lập tức thúc giục nói.