Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi đúng là lắm chuyện.
- Vâng!
Chu Hồng Y hướng về phía sư tôn đáp lớn một tiếng.
Sau đó, Chu Hồng Y lập tức khởi động mấy nơi trận pháp trong hành cung, đồng thời đạp bước lao vút lên trời, đi thẳng tới chỗ sư tôn!
Hành cung Chu Hồng Y!
Rất nhanh Vương Khả liền đi tới tiểu viện nơi Nhiếp Thanh Thanh đang ở.
Cách qua cửa lớn, Vương Khả thấy được trước cửa ra vào đang có hai tên áo đen tận chức thủ vệ đại điện.
- Hai người này tận chức tận trách quá, canh cổng mà không biết dọn bàn làm mấy ván mạt chược, thế này ta làm sao tìm được cơ hội ra tay?
Vương Khả nhíu mày tự hỏi.
Mặc dù không tìm được sơ hở của hai tên canh cửa, nhưng, thời gian không đợi người, Vương Khả đành phải đạp bước tiến vào tiểu viện.
- Làm cái gì?
Một tên áo đen kêu lên.
Bành!
Vương Khả vung tay ném tới Đại La Kim Bát.
- Cái gì?
Sắc mặt người kia khẽ biến, lập tức xoay người né tránh.
Đại La Kim Bát về lại trong tay Vương Khả, Vương Khả lại chuyển sang ném mạnh tới người còn lại.
- Cẩn thận, đó là Đại La Kim Bát, đây là Vương Khả, nhanh, bắt hắn!
Người bị ném khi trước lập tức kêu lên.
Cheng!
Oanh!
Khoảnh khắc hai người rút ra trường kiếm, nháy mắt liền đã bị Thần Vương Ấn trấn áp. Chỉ lộ ra được mỗi cái đầu.
- Thần Vương Ấn?
Một tên trong đó cả kinh kêu lên.
- Phốc! Cứu mạng!
Tên áo đen còn lại phun ra một búng máu.
Vương Khả sửng sốt:
- Không lý nào, ta có dùng lực lên Thần Vương Ấn mấy đâu. Hai người các ngươi không phải Nguyên Anh Cảnh ư? Sao lại thổ huyết thành thế này?
- Thần Vương Ấn của ngươi đè ép lên kiếm của ta, kiếm chọc phải bụng, phốc, mau thả ta ra, nhanh cứu ta!
Tên áo đen đang thổ huyết buồn bực nói.
- Bị kiếm của chính mình chọc trúng bụng?
Nét mặt Vương Khả cứng lại.
Sao ngươi xui vậy! Thế mà cũng bị thương cho được?
- Sư tôn, sư thúc, Vương Khả tới cứu Nhiếp Thanh Thanh, người đâu, mau tới đây!
Tên áo đen còn lại rống to.
- Đừng kêu, nơi này có trận pháp cách âm, dù ngươi có gào khản cổ cũng không ai tới cứu đâu!
Vương Khả vừa đạp bước tiến tới vừa nói.
- Sư tôn, sư thúc!
Người kia vẫn cứ kêu gào.
Ba!
Vương Khả vung tay nện lên đầu đối phương.
- Đã bảo rồi, ngươi không nghe được, kêu gào cái gì? Tưởng đây là nhà của ngươi chắc? Đây là Thần Long Đảo, đây là nhà của ta!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tên áo đen kia bị Vương Khả gõ đầu một phát, cơ mặt co quắp, hiểu được Vương Khả không lừa mình. Dù hắn có kêu gào rách cả cổ họng cũng chẳng ai đến cả, không khỏi buồn bực đực mặt ra đó.
- Ồ? Vừa rồi ta đập đầu ngươi, sao cứ có cảm giác trơn trơn?
Vương Khả sửng sốt.
- Ngươi làm gì? Đừng nhấc mũ ta lên!
Tên áo đen cả kinh kêu lên.
Nhưng Vương Khả há lại nghe lời, nháy mắt đã nhấc mũ lên. Đồng thời vén luôn mũ tên áo đen đang hộc máu nằm ở bên cạnh.
Hai người này, Vương Khả không quen không biết, nhưng đầu bọn hắn... ?
- Đầu trọc? Còn có giới sẹo? Hai các ngươi là hòa thượng?
Vương Khả tròn mắt nói.
- Không phải!
Hai tên đầu trọc vội phản bác.
- Nguyên Anh Cảnh? Đầu trọc ở Thập Vạn Đại Sơn, các ngươi là người Độ Huyết Tự?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Hai tên áo đen biến sắc, một người trong đó đen mặt lại, hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
- Ách? Ta chỉ thuận miệng đoán mò vậy thôi, chẳng lẽ đúng thật?
Vương Khả ngây người.
Hai tên áo đen:
-...... !
- Thật đúng là hòa thượng Độ Huyết Tự? Ta còn đang thắc mắc, sao Độ Huyết Tự các ngươi lại phong bế sơn môn, thì ra, các ngươi cố ý không muốn người khác biết, các ngươi là đang trộm mộ?
Tròng mắt Vương Khả sáng lên.
- Ngươi mới là tên trộm mộ!
Một tên đầu trọc trừng mắt nói.
- Ách? Sao các ngươi biết?
Vương Khả sửng sốt.
Tên hòa thượng đầu trọc kia:
-... !
Cái này, cái này … đây không phải danh từ mắng người sao? Ngươi tự nhận trộm mộ là có ý gì?
- Phi, ta không phải trộm mộ, lão tử sớm đã rửa tay gác kiếm! Đám hòa thượng Độ Huyết Tự các ngươi đúng là không biết xấu hổ!
Vương Khả trừng mắt nhìn hai người.
Hai người:
-... !
- Được rồi, không nói nhảm với các ngươi nữa, Nhiếp Thanh Thanh ở bên trong đúng không?
Vương Khả tiến tới, vươn tay mở ra cửa lớn.
Nháy mắt, toàn bộ cảnh vật trong đại điện hiện ra trước mắt Vương Khả.
Trong đại điện tựa hồ có trận pháp, trên đầu trận pháp có một hạt châu sáng chói màu xanh lam, hạt châu phát ra từng trận lam quang, thông qua trận pháp, hình thành nên một kết giới màu lam, kết giới này rất kỳ lạ, không phải là một tầng màng ánh sáng, ngược lại giống như một bể bơi khổng lồ trong suốt, toàn bộ kết giới nhìn qua cứ như là nước biển. Nhiếp Thanh Thanh chính đang ngồi xếp bằng trong làn nước biển màu lam kia.
- Nhiếp Thanh Thanh, Nhiếp Thanh Thanh, ngươi nghe được lời ta nói không? Mau đi ra!
Vương Khả hướng vào bên trong kêu nói.
Hai tên hòa thượng đang bị Thần Vương Ấn trấn áp lập tức quay sang nhìn nhau, trong mắt cả hai đều chớp qua một tia cười lạnh.
- Ở trong kết giới đó, nàng không nghe không thấy được động tĩnh bên ngoài!
Một tên hòa thượng nói.
- Hả? Kết giới này là sao?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi thử xem, chẳng phải sẽ biết?
Hòa thượng kia cười lạnh nói.
- Úi chà, ngươi không chịu nói? Còn muốn để ta đích thân đi thử? Vạn nhất là bẫy rập thì sao? Nhất định cứ phải bắt ta dùng đại hình mới chịu?
Vương Khả trừng mắt đe dọa.
- Hừ, ngươi cứ tra tấn đi, ta tuyệt không khai, để xem ngươi có dám giết ta không!
Hòa thượng kia trừng mắt cứng rắn đáp trả.
Vương Khả lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay nhét một quả cầu chân nguyên vào trong miệng hắn.
- Bắt ta nuốt độc dược? Đừng hòng... cái này, cái này … đây là cái gì? Ô, ô ô ô ô ô!
Toàn thân hòa thượng lập tức run lên không ngừng.
Trọc chân nguyên vào miệng, tiếng nổ vang trong đầu như sấm sét giữa trời quang khiến hòa thượng tưởng như muốn lịm đi, hắn làm sao có thể ngờ, trên thế giới này lại có thứ hôi thối đến vậy? Làm sao có thể ngờ, trên đời còn có hình phạt quái ác như thế?
Liều mạng giãy dụa, đáng tiếc Thần Vương Ấn trấn áp khiến hắn không cách nào động đậy. Muốn phun ra, lại bị tay Vương Khả bịt kín! Chỉ biết mắt trợn trắng miệng sùi bọt mép, toàn thân run lên liên hồi.