Vương Khả cũng rất đành chịu, nếu mà để xốc mũ lên, chẳng phải sẽ bại lộ? Lúc này, đành phải nhắm mắt đưa chân thôi!
- Vừa rồi ngươi làm gì?
Trụ trì lạnh lùng nói.
- Vừa rồi vận công, vận chuyển hơi quá, chân nguyên xông phá cổ họng, rát quá không lên tiếng được, giờ thì đã rồi!
Vương Khả áp thấp giọng, khò khè nói.
Đám áo đen thần tình cổ quái nhìn hắn, ngươi nhè đúng lúc này để vận công? Còn vận công quá trớn, xé rách yết hầu, nói chuyện không tiện? Trùng hợp vậy?
Chúng nhân trầm mặc mất một lúc. Ai cũng không biết nên nói gì mới phải.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh lên, mở ra Tứ Định Hải Khốn Thần Trận!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Vâng!
Ba người kia đồng thanh ứng tiếng.
Vương Khả:
-... !
Tứ Định Hải Khốn Thần Trận là gì? Ta đâu biết! Giờ phải làm sao?
Thần Long Đảo, trong sơn động!
Long Cốt trừng mắt nhìn Vương Khả, Long Cốt không biết hắn là Vương Khả, nhưng vừa rồi đúng thật đã dọa hắn hết hồn, còn tưởng mình vừa tiện tay giết đúng nhân vật trọng yếu!
Vương Khả và ba người khác đứng ở vị trí trận cơ đại trận.
- Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh lên, khởi động Tứ Định Hải Khốn Thần Trận!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Vâng!
Ba người kia đồng thanh ứng tiếng.
Vương Khả:
-... !
Tứ Định Hải Khốn Thần Trận là gì? Ta đâu biết! Giờ phải làm sao?
Ông!
Chỉ thấy, ba người kia thúc giục trận pháp, lập tức, Định Hải Châu bay lên lơ lửng, tiếp đó tựa như một chiếc bóng đèn trôi nổi giữa không trung, phát ra quang mang như sóng biển, bao phủ một khu vực rộng lớn.
- Ngươi làm gì? Còn không mau động thủ?
Trụ trì trừng mắt nhìn Vương Khả.
Vương Khả:
-... !
Nhanh thế nào được? Ta đâu biết làm?
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Khả, Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt, ta không biết bày trận, giờ chẳng lẽ để bị lộ tẩy?
Trong đám đông, Nhiếp Thanh Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra lỗ rách nơi ngực Vương Khả, lúc này nàng cũng đang há hốc mồm kinh ngạc, Vương Khả, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Ngươi chạy đến vị trí trận cơ làm mẹ gì?
- Sao ngươi còn chưa thúc giục trận pháp? Yết hầu bị rách, đến cách khởi động trận pháp đều quên?
Trụ trì lạnh lùng nói.
Chúng nhân gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả.
Vương Khả nhìn xuống Định Hải Châu trong tay, nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Thế này không đúng!
- Cái gì không đúng?
Đám đông áo đen trừng mắt nói.
- Hắn đứng sai vị trí, vị trí hắn đang đứng là của ta, chỗ ta đứng đây là vị trí của hắn!
Vương Khả chỉ vào một trong ba tên vừa thúc giục Định Hải Châu.
Đám người áo đen:
-... !
- Ta không sai, ngươi nói bậy!
Người kia lập tức nổi giận nói.
- Không sao, sai thì cũng sai rồi, đổi lại là được, quay đây, Định Hải Châu này cho ngươi, ngươi đưa Định Hải Châu kia cho ta, ta đứng vào vị trí của ngươi!
Vương Khả lập tức tiến đến.
Đám người áo đen:
-... !
Tên tay cầm Định Hải Châu:
-... !
Lam quang Định Hải Khốn Thần Trận có ảnh hưởng đối với người khác, nhưng đối với người nắm trong tay Định Hải Châu thì lại không hề ảnh hưởng, nháy mắt Vương Khả liền đi tới trước mặt người kia, đồng thời nhét Định Hải Châu trong tay mình vào tay đối phương.
- Ngươi đưa cho ta làm gì? Ta không đứng sai!
Người kia cả kinh kêu lên.
- Được rồi, đừng nói nhảm, mọi người đều đang chờ, ngươi qua bên kia, nhanh, bên này giao cho ta!
Vương Khả đẩy người kia đi ra.
- Ta không đứng sai!
Người kia tức tối thanh minh.
Đám áo đen quanh bốn phía lại không khỏi sốt ruột. Đã tập luyện nhiều lần vậy rồi, hai người các ngươi còn tính nhầm?
- Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh lên, bố trí trận pháp thôi mà cũng lề mề chậm chạp, các ngươi rốt cục muốn làm gì?
Trụ trì trừng mắt cả giận nói.
Người kia:
-... !
Ôm theo bực bội, cuối cùng người kia đành phải đi ra khu vực lam quang, đứng ở vị trí cũ của Vương Khả, tiếp đó thúc giục Định Hải Châu trong tay.
Ông!
Định Hải Châu lập tức bay lên lơ lửng giữa trời, bạo phát ra lượng lớn lam quang, dung hợp với khu vực lam quang tới từ ba viên Định Hải Châu còn lại, nhìn qua hệt như là có bốn nơi Định Hải Khốn Thần Trận dung hợp vào làm một.
Oanh!
Một tiếng trầm vang, đại trận chính thức được khởi động, một luồng lực lượng phong ấn khổng lồ bao phủ bốn người Vương Khả và Chu Hồng Y.
- Định Hải Khốn Thần Trận có tác dụng giam cầm cực mạnh đối với nguyên thần, ta dùng bốn Định Hải Khốn Thần Trận dung hợp vào làm một, uy lực gấp bốn lần thông thường! Nguyên thần Long Hoàng phải đối diện với cảnh, bên ngoài có Tứ Định Hải Khốn Thần Trận phong cấm, bên trong thì lại bị pháp bảo phất trần của Trương Thiên Sư trói buộc, giờ nó hẳn đã không cách nào động đậy! Ha ha ha ha, Long Hoàng chắc không thể ngờ, pháp bảo năm đó của nàng, giờ lại thành chuông tang nguyên thần!
Trụ trì cười lớn nói.
Lúc này, đám người áo đen quanh bốn phía đều bình tĩnh nhìn vào, chỉ có Chu Yếm trong góc sơn động là hai mắt trợn tròn.
Bởi vì Chu Yếm mò ra được một viên Định Hải Châu từ trên thân tên áo đen vừa bị Long Cốt giết chết.
Chu Yếm nắm lấy Định Hải Châu, ngây người mất một lúc lâu. Chuyện gì thế này? Tứ Định Hải Khốn Thần Trận có tổng cộng bốn viên Định Hải Châu, sao giờ lại nhiều thêm một viên?
Chu Yếm ngơ ngác nhìn Vương Khả ở gần đó, mặc dù giấu mình sau lớp áo bào đen, hắn vẫn cứ cảm thấy thân hình kia có gì đó rất quen thuộc!
- Được rồi, bởi vì bốn người các ngươi thúc giục Định Hải Châu cho nên mới không bị đại trận ảnh hưởng, Chu Hồng Y lại càng không cách nào động đậy. Bây giờ, lấy ra Tù Thần Thương! Hợp lực lượng của bốn người các ngươi lại, phong ấn nguyên thần Long Hoàng vào bên trong.
Trụ trì trầm giọng nói.
- Tù Thần Thương?
Vương Khả sửng sốt.
Ta không có!
Hô!
Cũng may, thứ này không cần Vương Khả phải có, chỉ thấy một trong ba tên áo đen thúc giục Định Hải Châu lấy ra một thanh trường thương vẽ đầy phù lục, đầu thương đen kịt, bốc lên từng trận hắc khí.
- Đến!
Tên cầm thương kia quát to một tiếng.
Vương Khả sửng sốt, cùng theo hai người còn lại bước đến gần.
- Lát nữa các ngươi cùng theo thúc giục thanh Tù Thần Thương này, một kích phong ấn nguyên thần Long Hoàng!
Người kia dùng hắc thương chỉ vào ót Chu Hồng Y nói.