- Thần Vương Ấn, trấn!
Vương Khả hét lớn.
Oanh!
Lập tức, tên hòa thượng vừa nhào tới kia bị Thần Vương Ấn nện trúng đầu, nháy mắt liền phun ra một búng máu tươi, ngất lịm đi.
Vương Khả thu lại Thần Vương Ấn, bắt đầu sờ lấy vòng tay trữ vật trên người hòa thượng.
- Lại tới một tên, cẩn thận!
Nhiếp Thanh Thanh nhắc nhở.
- Thần Vương Ấn, trấn!
Vương Khả lần nữa hét lớn.
Oanh!
Lại một tên hòa thượng ngã xuống.
Trên không, trụ trì và Long Cốt giương mắt nhìn Vương Khả chẳng những không hề hấn gì, ngược lại còn đang xổm xuống mò vét tài vật, lập tức giận đến tròng mắt lồi cả ra.
- Tên Vương Khả này, khốn khiếp!
Long Cốt phẫn nộ hét.
- Ngươi ta bị Trương Thiên Sư cầm chân, căn bản không cách nào đi thu thập Vương Khả cả!
Trụ trì buồn bực nói.
- Định Hải Châu? Dùng Định Hải Châu, không chừng có thể chuyển dài tai họa lên người Vương Khả?
Long Cốt nhìn sang trụ trì, gợi ý nói.
Trụ trì sững sờ, trong mắt lóe lên một tia tiếc rẻ, nhưng mà, lúc này lửa giận rốt cục chiến thắng hết thảy, khẽ gật đầu một cái.
- Vương Khả, chết đi!
Trụ trì hét lớn.
- Trước cầm giùm ta, chờ ngươi chết rồi, ta lại lấy trở về!
Long Cốt cũng hét lên một tiếng.
Hô!
Bốn viên Định Hải Châu lập tức được ném tới vị trí Vương Khả.
Vương Khả mới vừa vét được một chiếc vòng tay trữ vật, còn chưa kịp đắc ý, đột nhiên, bốn viên Định Hải Châu bay vút đến.
Ba!
Vương Khả giơ tay bắt lấy bốn viên Định Hải Châu, sửng sốt ngước mắt nhìn lên, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Ngẩng đầu, chỉ thấy nguyên thần Trương Thiên Sư tay cầm phất trấn, bỗng chốc quay sang bên này, thần tình hung thần ác sát, như thể muốn xé nát Vương Khả thành vạn mảnh.
- Trương Thiên Sư? Chúng ta là người một nhà!
Vương Khả hốt hoảng kêu nói.
Trong tiếng hô, Thần Vương Ấn đã trấn áp xuống.
- Hừ!
Trương Thiên Sư hừ lạnh, tay cầm phất trần đột nhiên hất lên.
Oanh!
Chỉ thấy, Thần Vương Ấn run lên bần bật, rụt nhỏ lại, nháy mắt liền về lại kích thước ban đầu.
- Công đức của ta!
Vương Khả hoảng hốt la lên.
Tên Trương Thiên Sư này quá khủng bố, phất trần hất tới, toàn bộ công đức trong Thần Vương Ấn liền bị tiêu hao sạch?
Mà ngay thời khắc Trương Thiên Sư nện bay Thần Vương Ấn, Vương Khả đã ôm theo bốn viên Định Hải Châu chạy thoát ra xa.
Định Hải Châu? Tới tay rồi há lại không cần?
Vương Khả hốt hoảng tháo chạy, đằng sau Trương Thiên Sư theo sát không bỏ, mắt thấy sắp đuổi kịp đến nơi.
Trên không, Long Cốt cười lớn nói:
- Tên Vương Khả này đúng là muốn tài không muốn mạng, sắp chết đến nơi rồi vẫn không chịu vứt bỏ Định Hải Châu!
Long Cốt cười lớn, khẽ quay đầu nhìn sang, lại thấy trụ trì nhào tới chỗ Chu Hồng Y.
- Hừ, ngươi không tranh cướp được với ta đâu!
Long Cốt cũng nhào xuống.
Lúc này, thiên kiếp đã ấp ủ đến giai đoạn sau cùng, một con lôi long nhìn cực kỳ rõ nét bất ngờ gào thét lao xuống, mang theo uy lực gấp mấy lần trước đó, ầm vang xung kích về phía Chu Hồng Y.
- Hồng Y!
Nhiếp Thanh Thanh cả kinh kêu lên.
Ang!
Hồng Long trong cơ thể Chu Hồng Y rít lên một tiếng.
Oanh !
Tiếng nổ rền vang khiến trọn cả Thần Long Đảo rung lắc liên hồi.
Lần này lôi long không nổ tung rồi tan biến, mà bay vờn quanh người Chu Hồng Y, không ngừng dùng lôi điện cuộn trào oanh kích Chu Hồng Y và Hồng Long, hai bên tựa hồ sa vào cầm cự, không ai làm gì được ai.
Long Cốt, trụ trì đều thủ ở bên cạnh lôi long, chờ đợi khoảnh khắc thiên kiếp kết thúc, Chu Hồng Y hóa thành tro bụi, Hồng Long hấp hối, bọn hắn liền sẽ nháy mắt ra tay cướp đoạt.
Vừa đứng đợi, hai người vừa ngước mắt nhìn Vương Khả đang cuống cuồng trốn chạy cách đó không xa, chờ mong Vương Khả chết dưới phất trần của Trương Thiên Sư.
Nhưng mà, lúc nhìn qua, tròng mắt cả hai bất giác trợn tròn.
- Tại sao? Tại sao lại dạng này?
Long Cốt trừng mắt cả giận nói.
Chỉ thấy nguyên thần Trương Thiên Sư đứng ở trước mặt Vương Khả, lại không hạ sát thủ với Vương Khả. Phía đối diện, trong tay Vương Khả ôm lấy một tên nam tử đang chết ngất. Nguyên thần Trương Thiên Sư sờ lên nam tử chết ngất kia, nét mặt đột nhiên vặn vẹo, như là đang băn khoăn giãy dụa.
- Trương Thiên Sư, đây là cháu trai ngươi! Là cháu trai ngươi cầm Định Hải Châu, ngươi nhìn đi, tất cả Định Hải Châu đều nằm hết trong ngực hắn, ngươi nhẫn tâm giết hắn ư? Cháu trai ngươi bị người hại gần chết, ngươi không ra tay cứu cháu trai mình à!
Vương Khả khổ sở khuyên nhủ.
Nơi xa, trụ trì và Long Cốt giương mắt nhìn Vương Khả miệt mài thuyết phục nguyên thần Trương Thiên Sư.
- Chẳng phải ngươi nói nguyên thần Trương Thiên Sư không có thần trí ư? Thế là thế nào?
Long Cốt trừng mắt buồn bực nói.
Vương Khả đứng ở trước mặt, Trương Thiên Sư lại không tấn công? Vì sao?
- Đó là Trương Thần Hư? Cháu trai ruột của Trương Thiên Sư?
Trụ trì thần tình cổ quái nói.
- Cái gì?
Long Cốt trừng mắt nhìn trụ trì.
- Vương Khả cầm Trương Thần Hư làm bia đỡ đạn! Tia nguyên thần kia của Trương Thiên Sư dù không có thần trí, nhưng vẫn nhận ra khí tức huyết mạch đích hệ của Trương Thiên Sư, cho nên mới bình tĩnh lại!
Trụ trì phân tích nói.
- Bình tĩnh lại? Như vậy, chẳng phải bốn viên Định Hải Châu đó đều tiện nghi Vương Khả?
Long Cốt lập tức giận nói.
- Không phải bốn viên, trong tay Trương Thiên Sư còn có một viên nữa!
Trụ trì trừng mắt nói.
Quả nhiên, nơi xa nguyên thần Trương Thiên Sư cũng lấy ra viên Định Hải Châu mà vừa nãy Chu Yếm ném tới, đặt ở trên ngực Trương Thần Hư.
Vương Khả ở bên vẫn đang miệt mài khuyên nhủ:
- Trương Thiên Sư, giờ cháu ngươi thảm lắm, ngày ngày bị người bắt nạt, ngày ngày bị người rút máu, chính là bọn họ, bọn họ muốn giết cháu trai ngươi, ngươi phải báo thù!
Vương Khả ôm lấy Trương Thần Hư, chỉ tới Long Cốt và trụ trì nơi xa. Miệng không ngừng tố khổ với nguyên thần Trương Thiên Sư.
Nguyên thần Trương Thiên Sư vốn đã bình tĩnh lại, lúc này đột nhiên lần nữa bùng lên sát khí vô biên, nghiêng đầu nhìn về phía Long Cốt và trụ trì.
Long Cốt:
-... !
Trụ trì:
-... !
Vương Khả, tên khốn khiếp này, đến cả nguyên thần Trương Thiên Sư không có mấy thần trí mà ngươi cũng lừa?
- Giết bọn hắn, bọn hắn muốn hại cháu trai ngươi! Cháu trai ngươi bị bọn hắn hại thảm!
Vương Khả lần nữa tố khổ.