Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 928 - Chương 928: Trụ Trì Độ Huyết Tự, Phương Sân

Chương 928: Trụ trì Độ Huyết Tự, Phương Sân

- Giết, giết, giết, giết, giết!

Nguyên thần Trương Thiên Sư mắt đầy sát khí, nhào về phía Long Cốt và trụ trì.

Hai người:

-... !

Chúng ta đang đợi Chu Hồng Y tan xương nát thịt, sau đó ra tay cướp đoạt nguyên thần Long Hoàng. Sao giờ nguyên thần Trương Thiên Sư lại lao đến? Mẹ kiếp, đừng cản chúng ta thu lấy nguyên thần Long Hoàng!

Oanh!

Trương Thiên Sư không quản được nhiều như vậy, lập tức triền đấu với hai người.

Nhất thời, Chu Hồng Y vẫn đang độ kiếp, Long Cốt, trụ trì lại bị nguyên thần Trương Thiên Sư không ngừng oanh kích. Long Cốt, trụ trì buồn bực không thôi, chúng ta ném ra bốn viên Định Hải Châu để giá họa cho Vương Khả, không ngờ lại thành bánh bao thịt đánh chó, có đi không về, giờ còn rước đến ôn thần này!

- Vương Khả, ta phải giết ngươi!

Long Cốt quát.

Oanh!

Nhưng mà, bị Trương Thiên Sư kéo lấy, Long Cốt căn bản không nhào được đến vị trí Vương Khả.

Vương Khả lườm Long Cốt một cái, nhanh tay nhét năm viên Định Hải Châu trên ngực Trương Thần Hư vào túi, sau đó ôm theo Trương Thần Hư độn tẩu mất dạng.

Long Cốt, trụ trì buồn bực không thôi, hôm nay xuất hành không xem hoàng lịch? Mẹ nó, mọi chuyện đang yên đang lành, sao cuối cùng đều thành hỏng bét thế này?

- Ngươi ta hợp lực đánh nát nguyên thần Trương Thiên Sư, bằng không Vương Khả chạy mất, ngươi ta ai cũng đừng hòng được đến nguyên thần Long Hoàng!

Long Cốt quát.

- Được!

Trụ trì đồng ý.

Oanh!

Một tiếng rền vang, hai người liều mạng gánh lấy công kích từ Trương Thiên Sư, dốc hết toàn lực đánh lên thân nguyên thần Trương Thiên Sư.

Phốc!

Phốc!

Long Cốt, trụ trì đồng loạt phun ra một búng máu tươi, ngã nhào trên đất! Nguyên thần Trương Thiên Sư phía đối diện cũng ầm vang nổ tung.

- Thành công?

Hai người kinh hỉ nói.

Sợi tơ trên pháp bảo phất trần của Trương Thiên Sư đứt rơi lả tả, chuôi phất trần bị ném bay, rơi xuống trên người Chu Yếm.

- A? Cái này, cái này... !

Chu Yếm kinh hỉ bắt lấy phần chuôi phất trần.

Còn có chuyện tốt thế này? Pháp bảo tự nhiên rơi vào trong tay.

Nhưng mà, Chu Yếm chỉ cao hứng được vẻn vẹn nháy mắt, khắc sau lại lập tức lộ ra thần tình tuyệt vọng.

- Cứu mạng!

Chu Yếm kêu lên thảm thiết.

Hóa ra, phất trần kia vừa rơi vào trong tay Chu Yếm, những sợi tơ đứt gãy đột nhiên chợt dài ra, vươn đến trói lại Chu Yếm, bao quanh nhìn không khác gì bánh ú.

- Pháp bảo quái quỷ gì thế này, ta không cần, cứu mạng!

Chu Yếm không ngừng kêu thảm.

Nhưng mà, không ai để ý tới Chu Yếm, tất cả mọi người đều đang nhìn những mảnh vụn của nguyên thần Trương Thiên Sư, đại bộ phận mảnh vụn nguyên thần Trương Thiên Sư tán đi, chỉ có phần đầu là còn bảo trì hoàn chỉnh, đột nhiên bay về phía Vương Khả nơi không xa.

- Ngươi, ngươi sao lại về đây?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Tôn nhi, gia gia truyền lại truyền thừa cho ngươi!

Đầu lâu nguyên thần Trương Thiên Sư bất ngờ phóng tới Trương Thần Hư.

Bành!

Nháy mắt, đầu lâu nguyên thần kia xông vào trong người Trương Thần Hư, toàn thân Trương Thần Hư khẽ rung lên, quanh người bỗng được một quầng ánh sáng trắng bao bọc.

- Trương Thần Hư, ngươi cũng được chỗ tốt?

Vương Khả thốt lên kinh ngạc.

- Vương Khả, ngươi phải chết!

Long Cốt gằn giọng nói.

Ầm ầm!

Lúc này, lôi long chậm rãi tán đi, tựa hồ thiên kiếp đã kết thúc.

- Nguyên thần Long Hoàng?

Trụ trì kích động bò dậy, đang định nhào tới chỗ Chu Hồng Y.

Long Cốt giật mình, lập tức từ bỏ ý định truy sát Vương Khả, quay đầu nhào về phía Chu Hồng Y.

Lôi long tán đi, mây đen trên bầu trời cũng chậm rãi tán đi, ở trung tâm kiếp vân buông xuống chỉ còn lại một bộ thân thể đen nhánh như là đã chết cháy.

- Chu Hồng Y chết rồi?

Trụ trì kinh hỉ nói.

- Nguyên thần Long Hoàng đã bị hủy rồi ư?

Long Cốt nôn nóng nhào tới.

- Hồng Y!

Nhiếp Thanh Thanh cũng lo lắng lao vút đến.

Nhưng mà, đám hòa thượng áo đen lập tức đứng ra ngăn cản, không cho Nhiếp Thanh Thanh tiếp cận lại gần.

Mắt thấy trụ trì và Long Cốt sắp bổ nhào đến chỗ Chu Hồng Y.

Hô!

Đột nhiên, một thân ảnh áo tím hiện ra chắn ở trước mặt Chu Hồng Y.

̀m!

Thân ảnh áo tím vung lên Lôi m Thiền Trượng trong tay, ầm vang đâm trúng người trụ trì và Long Cốt.

Oanh!

Oanh!

Dưới sức đâm cực mạnh, nháy mắt hai người bay ngược ra sau.

- Tử Bất Phàm? Không, giáo chủ! Sao giờ ngươi mới đến!

Ở phía xa, Vương Khả kêu lên kinh hỉ!

Huyền Quan Chi Kiếp của Chu Hồng Y kết thúc! Nhưng, lúc này Chu Hồng Y đã không thành nhân hình. Cả người giống như một đoàn than cốc nằm lăn lốc trên mặt đất, không biết là chết hay sống!

Long Cốt, trụ trì định nhào tới tìm kiếm nguyên thần Long Hoàng đang hấp hối. Nhưng mà, đúng thời khắc then chốt, Tử Bất Phàm xuất hiện, Lôi m Thiền Trượng vừa ra, nháy mắt liền đánh bay trụ trì và Long Cốt.

- Tử Bất Phàm?

Long Cốt rớt đất, kinh nộ nói.

Tử Bất Phàm nhìn Thần Long Đảo nay đã biến thành một mảnh lang tạ, lại nhìn đám hòa thượng trước mắt.

- Trụ trì Độ Huyết Tự, Phương Sân?

Tử Bất Phàm híp mắt nhìn trụ trì.

- A di đà phật!

Trụ trì Phương Sân hai tay hợp mười.

- Ồ, Long Cốt, ngươi to gan thật đấy, không ngờ lại dám thông đồng với Độ Huyết Tự, mở ra phong ấn Thần Long Đảo?

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

- Ai thông đồng với hắn?

Long Cốt lập tức phản bác.

- Ngươi tưởng ta không thấy chắc? Thứ vừa rồi chính là một tia nguyên thần của Trương Thiên Sư, chính các ngươi hợp tác hủy diệt nó, ngươi thật to gan!

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Lá gan hắn đúng là không nhỏ, nếu không phải có ta che chở, Chu Hồng Y liền đã chết thảm dưới tay hai người bọn hắn!

Vương Khả lập tức tiến lại kêu nói.

Chúng nhân đảo mắt nhìn sang Vương Khả.

Mẹ nó, đều là do Vương Khả!

Nếu không phải vì Vương Khả, mọi chuyện sớm đã xong xuôi! Tù Thần Thương đã đâm vào gáy Chu Hồng Y, tất cả liền theo đó kết thúc, đáng tiếc... !

Phương Sân thần tình phẫn hận, Long Cốt thần tình phẫn hận! Nhìn thấy Vương Khả, cả hai đều hận không thể xông đến xé nát Vương Khả thành từng mảnh.

- Hồng Y!

Nhiếp Thanh Thanh vội nhào tới kiểm tra.

Tử Bất Phàm quay đầu nhìn lại.

- Thế nào? Chu Hồng Y còn sống không?

Vương Khả hỏi.

- Ta, ta không biết!

Nhiếp Thanh Thanh thấp thỏm nói.

- Sống thì là sống, chết thì là chết, sao lại không biết?

Vương Khả trừng mắt nói.

Bình Luận (0)
Comment