Vừa nãy là chúng ta ném Định Hải Châu cho Vương Khả, ý đồ giá họa lên người Vương Khả, ai ngờ, không những không giá họa thành công, còn giúp Vương Khả kiếm lời đầy bồn đầy bát.
- Được, được, được lắm, Vương Khả, ngươi chờ đấy. Hừ, món nợ giữa chúng ta, ngày sau lại tính tiếp! Giờ ta phải tìm Chu Yếm, Chu Yếm, cút ra đây cho ta!
Long Cốt quát.
Trong lòng Long Cốt nín một bụng lửa giận, Tử Bất Phàm che chở Chu Hồng Y và Vương Khả, hắn có muốn làm gì cũng không được! Chỉ có thể tìm cách phát tiết lửa giận lên đầu Chu Yếm, nếu không phải đúng lúc then chốt Chu Yếm ném viên Định Hải Châu lên mặt Trương Thiên Sư thì đã không dẫn lên nhiều biến số như thế.
- Chu Yếm đâu? Mau cút ra đây cho ta!
Long Cốt quát.
Nhưng mà, bốn phía không thấy có tiếng đáp lại.
- Chu Yếm đâu?
Vương Khả cũng không khỏi nghi hoặc.
Lúc này, có một tên thủ hạ Chu Hồng Y tiến lại.
- Khởi bẩm hai vị đường chủ, vừa rồi thực lực thuộc hạ quá yếu, không cách nào tới gần, nhưng, thuộc hạ thấy được rõ ràng, Chu Yếm bị phất trần Trương Thiên Sư bọc thành kén lớn, ngay vừa rồi đã bị đám người Độ Huyết Tự mang đi!
Tên tà ma kia mở miệng nói.
Long Cốt:
-... !
Mẹ nó, tìm người trút giận cũng tìm không ra?
- Chu Yếm bị mang đi? Phương Sân mang đi tai tinh Chu Yếm kia làm gì? Hắn muốn rước lấy xui xẻo vào người à?
Vương Khả nghi hoặc lẩm nhẩm.
Nhiếp Thanh Thanh cũng nhíu mày, nhưng, lúc này Nhiếp Thanh Thanh càng lo lắng hơn cho thương thế của Chu Hồng Y, trong lòng rất sốt ruột.
Long Cốt nhìn chung quanh, giờ đến cả người để trút giận cũng tìm không ra?
- Giáo chủ, tại hạ cáo lui!
Long Cốt buồn bực thi lễ.
- Vương Khả, hừ! Ngươi đợi đấy!
Trước khi đi, Long Cốt không quên quẳng xuống một câu hăm dọa, sau đó lao vút lên trời.
- Long Cốt đường chủ, ta đợi cái gì mới được? Ta lại không đắc tội ngươi, ngươi phát hỏa với ta làm gì!
Vương Khả buồn bực kêu với theo.
Giữa không trung, Long Cốt quay đầu lại, hung hăng nhìn Vương Khả một cái, ngươi không đắc tội ta? Mẹ nó, chuyến đi tới Thần Long Đảo lần này, ta bị ngươi lừa thảm.
Đầu tiên là bịa chuyện chém gió bức ta rời đi, đến sau lại oan uổng ta là Sắc Dục Thiên, hại ta đánh một trận. Tiếp đó ngươi hợp tác cùng Chu Yếm, nhốt ta trong Định Hải Khốn Thần Trận. Tiếp sau đó, ngươi không chỉ khiến ta lộ tẩy, còn lừa gạt ta vào trong Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, lại dùng Tù Thần Thương đâm ta, cuối cùng, còn để Trương Thiên Sư đi giết ta. Mẹ kiếp, chừng đó chuyện mà còn kêu không đắc tội ta? Lần này ta bị ngươi lừa thảm!
Hung hăng nhìn Vương Khả một lúc, cuối cùng Long Cốt đành phải buồn bực rời đi. Không thể đợi thêm ở đây, đợi tiếp nữa, sợ là hắn khó mà kìm được lửa giận đối với Vương Khả. Then chốt là, có Tử Bất Phàm che chở, lửa giận trong lòng hắn có dữ dội cách mấy cũng không phát tác được?
Đưa mắt nhìn theo Long Cốt rời đi, chúng nhân đột nhiên đồng loạt nhìn về phía Vương Khả.
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta thực sự không đắc tội hắn! Ta vô tội!
Vương Khả buồn bực nói.
Chúng nhân:
-... !
Cũng may vừa rồi Vương Khả mới cứu Chu Hồng Y, bằng không e là đã bị chúng nhân phún chết, ngươi vô tội cái rắm!
- Chu Hồng Y thương thế thảm trọng, hóa thành trứng rồng, chẳng biết lúc nào mới có thể thức tỉnh, đường khẩu số bốn lại không thể hỗn loạn, Nhiếp Thanh Thanh, ta phong ngươi làm phó đường chủ đường khẩu số bốn, phụ trách ước thúc quản lý thuộc hạ của Chu Hồng Y!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày, hiển nhiên là rất không tình nguyện với phong thưởng đến từ Tử Bất Phàm.
Vương Khả thấy vậy vội lập tức khuyên nhủ:
- Nhiếp Thanh Thanh, xem như là vì Chu Hồng Y, ngươi thấy đấy, hắn chỉ còn thoi thóp một hơi, đáng thương biết mấy, ngươi chia sẻ với hắn chút! Làm Thần Long đàn chủ, lại kiêm chức phó đường chủ một đường khẩu khác cũng được mà!
Nhiếp Thanh Thanh nhìn trứng rồng nám đen, cắn răng nói:
- Được rồi!
Tử Bất Phàm thấy Nhiếp Thanh Thanh đáp ứng, liền cũng không nói gì thêm, hiển nhiên, Chu Hồng Y còn thoi thóp một hơi, bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa.
- Vương Khả, ta cho ngươi một nhiệm vụ!
Tử Bất Phàm hít sâu một hơi nói.
- Ta?
Vương Khả sửng sốt.
- Không sai, ta biết, hai đại vương triều Đại Chu, Đại Thanh đều là thân thích của ngươi, chuẩn xác mà nói, về cơ bản đều nằm dưới khống chế của ngươi, về phần Đại Tử vương triều, ngươi cũng đang bố trí thân thích bắt đầu tranh bá!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- À? Đấy đều là thân thích ta tương đối có năng lực, chứ ta có làm gì đâu!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
- Không, ta muốn ngươi phải nhanh chóng để người Vương gia nhất thống khu vực phàm nhân, Đại Tử vương triều kia cũng phải nhanh nhất thống!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Hả? Vì cái gì?
Vương Khả sửng sốt.
- Ta đã tìm được cách mở ra phong ấn ở khu vực phàm nhân, ta cần ba đại vương triều phàm nhân hợp tác vô điều kiện, ta muốn bóc mở phong ấn Long Hoàng, ta muốn giải cứu Long Hoàng chân chính!
Tử Bất Phàm trịnh trọng nói.
- Giải cứu Long Hoàng?
Vương Khả ngây dại.
- Ngươi có làm được không? Nếu ngươi không làm được, ta liền phải lần nữa phái người đi bồi dưỡng quân vương mới đi nhất thống Đại Tử vương triều!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Có thể, nhất định có thể! Ngươi yên tâm, tiểu biểu ca của ta rất lợi hại!
Vương Khả lập tức kêu nói.
Đùa gì vậy, ta đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào khu vực phàm nhân, làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác?
Chu Hồng Y có Nhiếp Thanh Thanh chăm sóc, còn có Tử Bất Phàm thường xuyên đi xem, hắn ở lại đây để ăn cơm chó thì cũng chẳng hay ho gì. Thế là Vương Khả liền dẫn theo Trương Thần Hư về lại cao ốc Thần Vương số một!
Cao ốc Thần Vương số một, văn phòng Vương Khả.
- Trương Thần Hư sao vậy? Lại bị người rút sạch máu tươi? Chậc chậc!
Trương Chính Đạo nhìn có chút hả hê cười nói.
- Cũng may, chỉ là mất máu quá nhiều thôi!
Trương Ly Nhi kiểm tra một lát, không khỏi thở dài một hơi nói.
- Sao hắn xui xẻo vậy! Làm bảo tiêu thôi mà cũng thê thảm vậy được?
Trương Chính Đạo cười nói.
- Ai nói hắn xui xẻo? Hắn kiếm bộn! Vốn hết thảy đều là của ta! Dưới đất nhà ta đào lên đồ tốt, lại bị hắn cắn mất miếng lớn!