Vương Khả trừng mắt phẫn hận nói.
- Kiếm bộn? Kiếm chỗ nào? Ta thấy vòng tay trữ vật của hắn đều bị người lấy đi, không phải là ngươi lấy đấy chứ?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ hỏi nói.
- Ta là loại người như vậy sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Trương Ly Nhi:
-... !
Câu hỏi này của ngươi có cần chúng ta trả lời không? Nói ra thì sợ thương đến cảm tình.
- Là bị đám hòa thượng Độ Huyết Tự lấy đi, lần này ta giúp hắn được đến truyền thừa từ gia gia! Giờ hắn vẫn chưa tỉnh, nhất định là do truyền thừa quá nhiều, hắn đang trong quá trình bận rộn tiêu hóa!
Vương Khả giải thích nói.
- Gia gia?
Trương Ly Nhi sửng sốt.
- Chính là Trương Thiên Sư, hắn không phải gia gia các ngươi thì là gì?
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi đùa gì vậy, gia gia ta sớm đã biến mất!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Chuyện là thế này, đương thời... !
Vương Khả kể lại sơ lược đầu đuôi sự tình.
Nghe Vương Khả kể xong, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi lập tức hưng phấn nhìn Trương Thần Hư.
- Vương Khả, có chuyện tốt như vậy, sao ngươi không dành cho ta!
Trương Chính Đạo buồn bực kêu nói.
Truyền thừa của gia gia! Đó chính là truyền thừa của Thiên Sư a, lần này Trương Thần Hư kiếm bộn rồi!
- Ách, lúc trước áp tiêu, hai người các ngươi đều tỏ vẻ ghét bỏ, nếu các ngươi chịu đi hộ tống bầy rắn, chỗ tốt lần này chẳng phải sẽ dành cho các ngươi? Là đương sơ các ngươi không nguyện ý, giờ trách được ai?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Trương Ly Nhi cũng tiếc hận không thôi, song rốt cuộc là đệ đệ ruột được đến truyền thừa, lúc này tâm trạng Trương Ly Nhi rõ ràng thoải mái hơn Trương Chính Đạo rất nhiều.
- Truyền thừa từ gia gia? Như vậy trong thời gian ngắn sợ rằng đệ đệ ta khó mà tỉnh lại được!
Trương Ly Nhi nhíu mày thôi.
- Chưa tỉnh thì đã sao? Nếu mà là ta được đến truyền thừa, dù thời gian bất tỉnh có phải gấp đôi hắn ta cũng cam lòng!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ngươi nói thì hay lắm!
Trương Ly Nhi lườm hắn một cái.
- Đúng rồi, các ngươi biết m Chướng Trận không?
Vương Khả hỏi.
- m Chướng Trận? Ta biết, đó là trận pháp dùng để can nhiễu thần thức, trong phạm vi m Chướng Trận, thần thức bị can nhiễu cực mạnh, không cách nào sử dụng bình thường!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Có thứ tốt như vậy, sao ngươi không sớm nói cho ta biết? Hại ta phải đến gần đây mới biết được còn có thứ tốt này. Mẹ nó, nếu sớm có được nó, mấy năm nay cao ốc Thần Vương đâu đến nỗi bị người trộm lấy bao nhiêu là bí mật!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà có nói cho ngươi cũng vô dụng, m Chướng Trận cần có pháp kỳ đặc thù, mà loại pháp kỳ đặc thù này còn là tiêu hao phẩm, dùng mấy năm liền vô dụng. Pháp kỳ m Chướng Trận còn là vật tư chiến lược bị quản khống rất chặt, khó mà lấy được!
Trương Chính Đạo nói.
- Nhưng ta lấy được!
Vương Khả lật tay lấy ra một đống pháp kỳ.
Trương Chính Đạo và Trương Ly Nhi tròn mắt.
- Thứ này ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn cũng là vật tư cấp chiến lược, tính là hàng cấm tiêu thụ, không mua được, sao ngươi có đống này?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Là đám hòa thượng Độ Huyết Tự bỏ lại trên Thần Long Đảo. Bọn hắn đi quá gấp, không kịp cầm theo, ta liền nhổ đưa về đây, các ngươi biết bố trí không?
Vương Khả hỏi.
- Chỉ có loại pháp kỳ này là rất khó tìm thôi, chứ còn bố trí thì không khó. Giờ ngươi muốn bố trí ở đâu?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Cứ bố trí vòng quanh cao ốc Thần Vương! Việc này ta giao cho ngươi!
Vương Khả nói thẳng.
- Ách!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo rất không tình không nguyện.
- Làm sao? Ngươi muốn ngày ngày cởi quần áo ra cho người ta nhìn à? Ngươi biết mỗi ngày có bao nhiêu người ra ra vào vào cao ốc Thần Vương không? Khoan nói đệ tử Thiên Lang Tông, ngay cả cường giả các đại tiên môn cũng tới mua bảo hiểm, đến gửi tiền tiết kiệm, làm nghiệp vụ cho vay, mỗi lần bọn họ dùng thần thức quét qua, hết thảy về chúng ta chẳng phải đều lộ ra hết? Bảo hộ bí mật cá nhân cho chính mình mà ngươi còn không tình nguyện?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Được, được rồi!
Nghe vậy Trương Chính Đạo mới chịu đáp ứng.
- Đúng rồi, Vương Khả, có chuyện này, không biết sẽ ảnh hưởng gì tới ngươi không!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Chuyện gì?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Đại Tử vương triều ở khu vực phàm, ngươi biết chứ?
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Ta đương nhiên biết, trước kia là do tỷ đệ Tử Bất Phàm phù hộ, kết quả bị lừa! Hiện tại, Đại Tử vương triều đang rất hỗn loạn, à không, giờ không còn hỗn loạn nữa, mà là tạm thời giằng co, tiểu biểu ca ta chiếm giữ một phần ba cương thổ, vẫn mệnh danh là Đại Tử vương triều, còn Kim Ô Tông thì hình như nâng đỡ một tên khôi lỗi, được xưng là con em vương thất nguyên Đại Tử vương triều, hiện tại đang chiếm giữ hai phần ba cương thổ, bọn họ cũng gọi mình là Đại Tử vương triều! Hai phương chính đang tranh đoạt danh phận chính thống!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đúng vậy, Đại Tử vương triều một phân thành hai, phần tiểu biểu ca ngươi chiếm giữ thật ra được xưng là Vương thị Đại Tử, phần khôi lỗi do Kim Ô Tông nâng đỡ thì được xưng là Tử thị Đại Tử!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Vương thị Đại Tử, Tử thị Đại Tử? Chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi, hiện tại đang tạm thời giằng co, chẳng qua, giằng co sẽ không kéo dài lâu nữa đâu!
Vương Khả tự tin nói.
- Không, ngươi còn chưa biết rõ tình hình, một nửa đệ tử Kim Ô Tông trốn đi cùng với tỷ đệ chúng ta vẫn có liên hệ nhất định với Kim Ô Tông, vừa mới bọn họ nghe được tin tức! Nói tên Điền Sư Trung kia cũng muốn mở ngân hàng, siêu thị, phát hành tiền giấy ở khu vực Tử thị Đại Tử!
Trương Ly Nhi nói.
- Cái gì? Điền Sư Trung? Hắn muốn mở ngân hàng? Mở siêu thị? Phát hành tiền giấy?
Vương Khả sững sờ.
- Không sai, thời gian qua hình như đám thuộc hạ Điền Sư Trung mang tới từ Thập Vạn Đại Sơn đã tìm hiểu rõ ràng chương trình của công ty Thần Vương. Bọn hắn muốn học theo công ty Thần Vương, cũng mở ngân hàng, tên là Kim Ô ngân hàng, mở siêu thị, gọi là Kim Ô siêu thị! Phát hành tiền giấy, kêu Kim Ô tệ! Ngươi xem, ta sớm đã lấy được một tờ!