Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
- Đúng vậy, Lý điện chủ, thôi đi!
Đám đông hùa theo.
Thực sự không khuyên không được, biết đâu hắn chém luôn cả chúng ta thì sao!
Hệt như ở ngân hàng địa cầu trước đây, đột nhiên một tên cướp cầm súng xông vào, dù súng chỉ có một viên, lại vẫn có thể dọa cho nguyên một đám người đứng im không dám động đậy!
Lý Bắc Đấu nhíu mày:
- Hừ, tiện nghi ngươi, lần sau còn dám vu khống sư đệ ta, ta liền rút kiếm giết đến tận Độ Huyết Tự!
Phương Sân trừng mắt nhìn Lý Bắc Đấu. Ngươi tưởng ta thật sợ ngươi? Ta chỉ không muốn vô duyên vô cớ tự dưng trúng kiếm thôi.
- Vị đạo hữu này, ngươi chịu khổ rồi!
Trương Chính Đạo rất thông cảm, tiến lại đỡ lấy người áo đen vừa trúng kiếm lúc nãy.
Nháy mắt khi hắn dìu đỡ, người áo đen không ngừng giật lui, tựa hồ không muốn để Trương Chính Đạo dìu đỡ vậy. Nhưng tay Trương Chính Đạo quá nhanh, không cẩn thận vén mũ người đó lên.
- Ô Hữu Đạo?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Cái gì? Ô Hữu Đạo?
Chúng đệ tử tiên môn quanh bốn phía cũng ồ lên.
Ngực Ô Hữu Đạo trúng kiếm, miệng phun máu tươi nhìn Lý Bắc Đấu:
- Ngươi cố ý đúng không?
Lý Bắc Đấu sửng sốt:
-... !
Ta còn không biết ngươi tới, sao lại cố ý được?
- Ô Hữu Đạo? Sao ngươi len lén đến cao ốc Thần Vương? À, ta hiểu rồi, ngươi lại muốn đến ám sát ta, đúng không? Ô Hữu Đạo, ngươi không muốn lấy về tiền ký quỹ nữa?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ai tới ám sát ngươi? Ai tới ám sát ngươi! Khụ khụ!
Ô Hữu Đạo nôn ra một búng máu, cuống cuồng nói.
- Ngươi không ám sát ta, vậy len lén tới đây làm gì?
Vương Khả trợn mắt hỏi.
- Không chỉ mỗi ta đến, tiểu Bạch, ngươi nấp trong đám đông làm gì? Còn không mau đi ra! Khụ khụ! Ta trúng kiếm, ngươi không thấy à!
Ô Hữu Đạo gầm to.
Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi lập tức nhìn vào trong đám đông.
Chỉ thấy, trong đám đông, Bạch trưởng lão vén mũ lên.
- Bạch trưởng lão? Sao ngươi lại đến? Ngươi cũng tới ám sát ta? Các ngươi không muốn lấy về tiền ký quỹ nữa?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Bạch trưởng lão tiến lại đỡ dậy Ô Hữu Đạo, vẻ mặt đau khổ.
- Làm gì? Ngươi làm mặt đau khổ cho ai xem?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Gia sư để ta... !
Bạch trưởng lão thần sắc đắng chát nói.
- Hoàng Hữu Tiên để các ngươi tới?
Vương Khả cau mày hỏi.
- Vương Khả, ta dẫn tiểu Bạch tới cho ngươi giam giữ, khụ khụ!
Ô Hữu Đạo ôm ngực nói.
Bạch trưởng lão ở bên cũng gật đầu xác nhận.
- Ý gì?
Vương Khả ngây dại.
Ngươi mang Bạch trưởng lão đến cho ta giam giữ? Ta có điên đâu, ta giam các ngươi làm cái mẹ gì?
Phương Sân và đám hòa thượng ở bên chờ cũng tròn mắt nhìn hai người, các ngươi nói cái gì vậy, sao chúng ta nghe không hiểu? Đưa tới cửa để bị cầm tù? Trưởng lão Kim Ô Tông đều điên hết cả rồi?
- Đưa tiểu Bạch về đây là để đòi lại tiền chuộc hắn, là tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch đưa ngươi khi trước! Chúng ta giao tiểu Bạch cho ngươi, ngươi có thể trả lại tiền được không?
Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.
Tiểu Bạch ở bên cũng gật đầu, xác nhận quả thật có chuyện này:
- Gia sư bức ta trả tiền, ta không trả nổi, thực sự hết cách mới quay về đây, thương lượng đòi lại tiền từ ngươi!
Đám đông bốn phía:
-...... !
Vương Khả:
-...... !
- Đây là trả hàng? Vương Khả, bọn hắn muốn bức ngươi lui tiền!
Trương Chính Đạo ở bên kinh ngạc nói.
- Hoàng Hữu Tiên keo kiệt vậy à. Có tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch cũng không bỏ ra được cho đồ đệ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không phải gia sư bức ta, là ta tự tới! Mời Ô Hữu Đạo đi theo làm chứng, tưởng muốn gặp ngươi thương lượng! Ngươi xem, ta còn mang theo bái thiếp!
Bạch trưởng lão đưa tới một tấm bái thiếp.
Vương Khả tiếp lấy bái thiếp, nhìn một lúc lâu.
Lui tiền? Lui tiền nào mới được?
Ta giam Bạch trưởng lão ngươi làm gì? Ta đâu có bệnh! Vì giam giữ ngươi, ta móc trả tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch? Ta có điên đâu?
- Vương Khả, ngươi xem, ta bó tay chịu trói, tự đến giao nộp. Ngươi trả lại ta phần tiền kia được không?
Bạch trưởng lão khẩn cầu.
Đám người Phương Sân và chúng đệ tử tiên môn xung quanh nghe mà ngây dại. Còn có người thế này? Tự đưa tới cửa để giao nộp? Cần tiền không cần mạng!
- Bạch trưởng lão, ta nhìn ra được là Hoàng Hữu Tiên ép ngươi trả nợ, ngươi thực sự chịu hết nổi mới đến đây tính kế trốn nợ?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đúng vậy, mong Vương lão bản thành toàn... !
Bạch trưởng lão cười khổ nói.
- Bạch trưởng lão, không phải ta không muốn giúp ngươi, then chốt là, khoản tiền kia ta đã xài hết mất rồi!
Vương Khả nói.
- Cái gì? Ngươi xài hết? Mới chưa đến một tháng, sao ngươi xài hết được? Ngươi gạt người!
Ô Hữu Đạo trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Ô Hữu Đạo, ngươi kích động cái rắm! Ta nói xài hết chính là xài hết, một tháng thì sao? Từ hơn nửa tháng trước ta đã tiêu sạch rồi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi gạt người! Ngươi tiêu vào cái gì?
Ô Hữu Đạo vẫn không tin.
- Lần này Bạch trưởng lão mang bái thiếp đến nên ta mới nể mặt hắn. Còn ngươi, len lén lút lút trốn trong đám đông, mưa đồ bất chính, tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta tiêu vào cái gì!
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
Ô Hữu Đạo:
-...... !
- Bạch trưởng lão, ngươi đừng gấp, có câu không đánh thì không quen nhau! Ngươi bị Hoàng Hữu Tiên ép bán mình trả nợ, không sao cả, không phải chỉ là tiền thôi sao, chỉ cần ngươi hợp tác với ta, chút tiền kia chỉ là chuyện nhỏ!
Vương Khả lập tức nói tiếp.
- Ách?
Bạch trưởng lão sửng sốt.
Ngươi khi thì nói không tiền, khi thì lại nói tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch chỉ là chuyện nhỏ? Ngươi đùa ta chắc? Ngươi có biết đoạn thời gian này ta sắp bị bức điên rồi không?
- Bạch trưởng lão, ngươi đừng gấp, có câu không đánh thì không quen nhau! Ngươi bị Hoàng Hữu Tiên ép bán mình trả nợ, không sao cả, không phải chỉ là tiền thôi sao, chỉ cần ngươi hợp tác với ta, chút tiền kia chỉ là chuyện nhỏ!
Vương Khả lập tức nói tiếp.
- Ách?
Bạch trưởng lão sửng sốt.
Ngươi khi thì nói không tiền, khi thì lại nói tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch chỉ là chuyện nhỏ?