Ngươi đùa ta chắc? Ngươi có biết đoạn thời gian này ta sắp bị bức điên rồi không?
- Vương Khả, ngươi chém gió thế không sợ gió quất gãy lưỡi, tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch có thể bức cho Nguyên Anh Cảnh Bạch trưởng lão thành thế này, ngươi lại nói chỉ là việc nhỏ? Ngươi có cần trêu người ta như vậy không?
Phương Sân nghe mà chịu hết nổi, khinh thường nói.
Lúc này, ngay cả Lý Bắc Đấu cũng không biết nên giúp Vương Khả kiểu gì. Tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch, thế mà chỉ là việc nhỏ?
- Tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch mà thôi, có gì đâu! Các ngươi không kiếm được, không có nghĩa là ta không kiếm được!
Vương Khả hừ nói.
- Ngươi nói xem ngươi kiếm kiểu gì?
Phương Sân khinh thường nói.
- Không nói đâu xa xôi, mọi người đều biết Vương Khả ta mới bước chân vào tu hành giới chưa được bao năm. Các ngươi nhìn xem, ta từ tay trắng đến gia nghiệp hiện nay dùng mất thời gian bao lâu?
Vương Khả hỏi.
- Gia nghiệp hiện nay?
Phương Sân nhíu mày nói.
- Không nói đâu xa, cứ nói sáu viên Định Hải Châu trong tay ta đây, dự tính bảo thủ nhất cũng trị giá sáu ngàn vạn cân linh thạch, con số này chắc không quá phận chứ?
Vương Khả hỏi.
Mặt Phương Sân đen lại như đáy nồi, mẹ nó, đây vốn là của ta!
- Đoạn thời gian trước, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão lần lượt đưa ta mỗi người chừng bảy tám trăm vạn cân linh thạch, à quên, đoạn thời gian trước đó ta còn dùng một ngàn vạn cân linh thạch làm tiền ký quỹ phát hành Thần Vương tệ, ngoài ra ta còn mở công ty. Tính ra, số tiền này … kiếm về có khó không?
Vương Khả hỏi.
Mặt mày chúng nhân tối sầm lại, Vương Khả mới bái nhập Thiên Lang Tông bao lâu, làm sao lại góp nhặt được số tiền khủng bố như thế? Nghe đi, ngàn vạn cân linh thạch mà nói cứ nhẹ như không.
Thậm chí không ít người còn rõ ràng, Vương Khả nói thế vẫn còn là ít! Bởi vì, số tiền lừa gạt được từ Hoàng Hữu Tiên bằng sách thành công học còn chưa tính. Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi còn biết, đấy là chưa tính tới một trăm tám mươi viên tiểu Ma Long Nguyên có giá trị tương đương một ức tám ngàn vạn cân linh thạch.
Nghe Vương Khả nói đến tiền, tất cả mọi người đều không khỏi tuyệt vọng. Mẹ kiếp, sao tên Vương Khả này kiếm tiền ghê vậy?
- Vậy mới nói, với ta, tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch có nhiều không?
Vương Khả nhìn sang Bạch trưởng lão, hỏi nói.
Ô Hữu Đạo thần tình cổ quái, ngây người mất một lúc, cuối cùng mới lắc đầu:
- Không nhiều!
- Vương Khả, nếu ngươi cảm thấy không nhiều, vậy ngươi đại phát từ bi, trả lại giúp ta được không! Đối với ngươi mà nói, tám trăm chín mươi vạn cân chỉ là sợi lông trên chín con trâu!
Bạch trưởng lão sốt sắng nói.
- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta kiếm tiền nhanh, nhưng ta dùng tiền càng nhanh! Trừ tài sản cố định như Định Hải Châu ra, những tài sản lưu động khác ta qua tay nhanh lắm!
Vương Khả nói.
Bạch trưởng lão:
-...... !
Ngươi đang cố ý khoe khoang với ta?
- Cho nên, Bạch trưởng lão, ngươi đừng vội, có câu không đánh thì không quen biết, miễn là ngươi hợp tác với ta, chín trăm tám mươi vạn cân linh thạch sẽ kiếm được rất dễ dàng, thật đấy!
Vương Khả ý vị sâu xa nói.
- Hợp tác với ngươi?
Bạch trưởng lão thần tình cổ quái nói.
Trước kia đúng là không tin hợp tác với Vương Khả sẽ có thể kiếm tiền, nhưng mà, nghe Vương Khả nói vậy, Bạch trưởng lão đã triệt để tin tưởng. Chỉ là, đoạn thời gian trước hắn còn muốn giết Vương Khả, thậm chí bị Vương Khả cầm tù, hai bên gần như thành thế thủy hỏa bất dung, bây giờ, ngươi lại muốn kéo ta hợp tác?
- Tiểu Bạch, đừng nghe hắn, nhất định là Vương Khả muốn hại ngươi! Hận thù giữa ngươi với hắn lớn chừng nào, sao hắn còn mang ngươi kiếm tiền? Hắn chỉ muốn gạt ngươi thôi!
Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
- Ô Hữu Đạo, ta không mang ngươi kiếm tiền, ngươi liền nói xấu ta? Ta và Bạch trưởng lão đúng là có chút mâu thuẫn, nhưng mà, trước đó không phải đã giải quyết rồi? Hắn ám sát ta, sau đó cầm ra ba trăm vạn cân linh thạch xóa bỏ khúc mắc! Ngươi quên rồi?
Vương Khả nói.
Ô Hữu Đạo:
-... !
- Bạch trưởng lão, giờ ngươi về lại Kim Ô Tông thì cũng mất mặt, hay là, ngươi tạm thời lưu lại, ta sẽ dẫn dắt ngươi! Có thể kiếm tiền hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi, ta cũng sẽ không hạn chế ngươi tự do, chỉ cần ngươi đừng phá hoại là được!
Vương Khả trấn an.
Bạch trưởng lão:
-...... !
Ngươi nói thật? Sao ta lại cảm thấy ngươi đang bậy bạ?
- Tiểu Bạch, đừng nghe hắn, hắn muốn giữ ngươi lại là để nghĩ cách đối phó ngươi!
Ô Hữu Đạo ở bên vội can ngăn.
- Ô Hữu Đạo, ngươi có điên không, nhiều đệ tử tiên môn như vậy đang nhìn vào, sao Vương Khả ta có thể nói chuyện không giữ lời? Ngươi tùy tiện tìm ai đó hỏi dò, xem bọn họ nói thế nào, xem có ai nói ta trước sau bất nhất không!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương huynh đệ lời nói tựa ngàn vàng, trước nay không có chuyện lời ra khỏi miệng rồi mà không thực hiện!
- Không sai, Ô Hữu Đạo, một tên tà ma như ngươi mà cũng dám chất nghi nhân phẩm Vương huynh đệ?
- Vương huynh đệ không giết đã là ban ơn, ngươi còn không mau cút đi!
...
...
Chúng đệ tử tiên môn quanh bốn phía lại một phen châm chọc.
Ô Hữu Đạo:
-...... !
Các ngươi đều bị Vương Khả tẩy não cả rồi? Tin tưởng Vương Khả ghê vậy?
- Bạch trưởng lão, ngươi thấy sao? Ta nói ngươi biết, bởi vì thấy ngươi đáng thương, bị Hoàng Hữu Tiên bức thành thế này, ta mới mủi lòng cho ngươi cơ hội. Bằng không, cơ hội kiếm tiền tốt thế này, cho ai mà không phải là cho? Tại sao lại lưu cho ngươi? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nguyện ý thì lưu lại đây cùng theo ta kiếm nhiều tiền, không nguyện ý, ngươi có thể đi ngay, hai ta không ai nợ ai! Ta cũng không hứng thú lần nữa cầm tù ngươi!
Vương Khả lập tức nói.
Cơ mặt Bạch trưởng lão co rúm cả lại, nghĩ đến chuyện trở về lại bị Hoàng Hữu Tiên ép trả nợ, lập tức không khỏi phiền muộn.
- Vương … Vương Khả, ta nghe ngươi! Ta trước thử xem!
Bạch trưởng lão cười khổ nói.
- Được! Bạch trưởng lão, ta thích người sảng khoái như ngươi, ta có thể đảm bảo, miễn là ngươi đồng ý dốc sức, một tháng chí ít sẽ kiếm lời một trăm vạn cân linh thạch!