Hắc trưởng lão giương mắt nhìn phương xa.
- Đệ tử các đại tiên môn đều có? Chính ma lưỡng đạo giờ cũng liên hợp lại rồi?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
- Bọn họ kêu gào khẩu hiệu đòi trả tiền bán máu, trả sư huynh đệ bị cầm tù, trả lại tiền, thế mà lại đi làm chuyện cướp bóc? Cướp ngân hàng xong còn muốn đến cướp Kim Ô Tông? Có trên trăm tên đệ tử Kim Ô Tông bị người lột sạch? Đám tặc tử này!
Hoàng Hữu Tiên phẫn hận nói.
- A, ha ha ha, không chỉ hết thảy bố trí của ta bị Vương Khả hủy mất, bây giờ Kim Ô Tông cũng thành nơi mà người người Thập Vạn Đại Sơn kêu đánh kêu giết? Được, được lắm, Vương Khả ngươi được lắm!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Sư huynh, hiện tại đệ tử Kim Ô Tông ta đã không dám rời sơn môn, ai biết đột nhiên từ đâu bật ra đánh lén!
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Rõ ràng là Vương Khả cướp đoạt tiền bọn họ, dựa vào cái gì lại đi đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta?
Ô Hữu Đạo căm hận nói.
- Đi, chúng ta đi tìm Vương Khả! Món nợ này, không thể cứ vậy bỏ qua!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Đúng!
Cả đám khí thế hung hăng nói.
-------------
Thiên Lang Tông, Thiên Lang Điện.
Vương Khả, Mạc Tam Sơn, Lý Bắc Đấu lần nữa tụ lại.
- Vẫn chưa có tin tức tông chủ?
Lý Bắc Đấu trầm giọng hỏi.
Mạc Tam Sơn lắc đầu, quay sang nhìn Vương Khả.
Cung Vi thật cứ thế tan biến? Cũng đã hơn nửa năm, lại một chút bóng dáng cũng không thấy?
- Không có, người của ta cũng đi tìm, nhưng mà, một mực không tin tức!
Vương Khả lắc đầu thở dài.
- Ngươi dụng tâm đi tìm chưa?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
- Sao ta lại không dụng tâm? Mạc Tam Sơn, ngươi lại muốn gây chuyện?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, người của ta tra được, siêu thị Kim Ô dẹp tiệm, ngân hàng Kim Ô bị cướp, Kim Ô tệ cũng triệt để phế!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Thế thì liên quan gì đến ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, đám người mà ngươi bố trí kia, mặc dù hành sự cực kỳ bí ẩn, nhưng người của ta vẫn chú ý tới, ngươi đang đảo bán Kim Ô tệ!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Mạc Tam Sơn, Vương Khả đảo bán Kim Ô tệ thì mắc mớ gì tới ngươi?
Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.
- Lý Bắc Đấu, ngươi không biết hơn nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì đâu. Đoạn thời gian này tất cả tiêu điểm đều tập trung vào Kim Ô tệ, bao nhiêu người bị cuốn vào, Điền Sư Trung đều bị làm cho sứt đầu mẻ trán, một trận tranh đoạt bán tháo tiền giấy, cuối cùng ai cũng thiệt, chỉ Vương Khả là kiếm lời!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ta kiếm lời cái gì? Ta kiếm lời hay không kiếm lời thì mắc mớ gì tới ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Tử thị Đại Tử vương triều đi đứt, không bao lâu nữa tiểu biểu ca ngươi liền có thể nhất thống Đại Tử vương triều, siêu thị Thần Vương của ngươi càng là khôi phục trạng thái nhân khí náo nhiệt như trước. Ngươi thành là người thắng lớn nhất, trong chuyện này, ngươi nhất định đã làm ra vô số bố trí!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?
Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.
- Ta muốn nói, Vương Khả căn bản không chịu tốn tâm tư đi tìm Cung Vi! Tâm tư của hắn đều đặt hết vào đối phó Điền Sư Trung.
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
Vương Khả:
-... !
Chẳng lẽ cái tên Mạc Tam Sơn này đoán được ta vét rất nhiều tiền, bắt đầu đỏ mắt?
- Ta đã phát động mọi người đi tìm tông chủ, ta tìm không thấy, vậy biết phải làm sao? Chẳng lẽ còn muốn ta đích thân đi khắp thế dán cáo thị? Mạc Tam Sơn, ngươi có bị bệnh không đấy!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ!
Mạc Tam Sơn hừ lạnh.
Gần đây Mạc Tam Sơn bởi vì áp lực quá lớn, cho nên mới vô duyên vô cớ phát hỏa với Vương Khả.
Hết cách rồi, đối với chuyện đi tìm Cung Vi, Lý Bắc Đấu và Vương Khả chỉ cần làm ra thái độ tận lực là được. Nhưng hắn thì không, trụ trì Phương Sân ngày ngày phái người đến hối thúc, sắp bức đến mức khiến hắn phát điên, hắn cũng rất đành chịu! Tìm không thấy thì biết phải làm sao? Đành chỉ còn biết thúc giục Vương Khả đi tìm. Hiện tại Vương Khả có sức ảnh hưởng rất lớn ở Thập Vạn Đại Sơn, năng lực tìm người không biết làm kiểu gì mà cũng lợi hại hơn mình, ngươi nói xem có tức hay không? Bản thân kinh doanh mạng lưới tình báo hơn trăm năm, thế mà lại không sánh bằng mạng lưới quan hệ Vương Khả gom góp trong chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Đáng tiếc, Vương Khả căn bản không chịu nể mặt, tìm không thấy liền bỏ đấy không tìm nữa! Điều này khiến Mạc Tam Sơn rất phiền muộn.
- Được rồi, Mạc Tam Sơn, ngươi tức tối cái gì. Tông chủ chỉ mất tích chứ có phải bị hại đâu, thời gian hơn nửa năm, thương thế của tông chủ chắc cũng đỡ nhiều rồi, lấy thực lực tông chủ thì có thể có nguy hiểm gì, ngươi việc gì phải gấp?
Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.
- Đúng vậy, làm cứ như ngươi muốn theo đuổi tông chủ vậy, then chốt là, tông chủ đã có tướng công, ngươi không có hi vọng đâu!
Vương Khả ở bên quở trách nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Ôm lấy một bụng phiền muộn, cuối cùng Mạc Tam Sơn đành chỉ còn biết buồn bực ngậm miệng.
- Đúng rồi, sư huynh, Mộ Dung Lục Quang đi đâu mà không thấy trở về? Thời gian bao lâu rồi, sao còn lắc lư bên ngoài?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ai biết được, gia gia hắn chính là lão đầu điên, Mộ Dung Lục Quang bị gia gia hắn bắt đi, chắc là cũng chẳng sung sướng gì!
Lý Bắc Đấu khinh thường nói.
- Không quay về thì thôi!
Vương Khả gật đầu nói.
- Vương Khả, đoạn thời gian trước sư tôn gửi thư, dặn ta nếu có thời gian thì chỉ điểm kiếm pháp cho ngươi, gần đây vừa khéo ta có rảnh, hay là, ta chỉ điểm cho người!
Lý Bắc Đấu nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại, ngươi chỉ điểm ta kiếm pháp? Ta có điên đâu mà để ngươi chỉ điểm?
- Được rồi, sư huynh, ngươi trăm công nghìn việc, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, hay là thôi đi, để sư đệ tự ngộ là được rồi!
Vương Khả lập tức đầu lắc như trống bỏi.
- Lần này vì chuyện khẩn cấp mới trở về, hai ngày nữa ta lại phải rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đến lúc đó liền không có thời gian chỉ điểm ngươi!
Lý Bắc Đấu nói.
- Sư huynh, không cần, không cần đâu!