Vương Khả vẻ mặt đau khổ nói.
- Yên tâm, ta không dùng Manh Thần Kiếm! Gần nhất ta đều không mấy khi chạm tới Manh Thần Kiếm!
Lý Bắc Đấu nói.
- Tại sao?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Lại chợt thấy, Lý Bắc Đấu bất ngờ rút ra Manh Thần Kiếm.
Cheng!
Manh Thần Kiếm vừa xuất vỏ, bạch quang chiếu sáng khắp cả Thiên Lang Điện.
- Sư huynh, ngươi cẩn thận chút, đừng làm bị thương chúng ta!
Vương Khả lập tức giật lùi ra sau một bước.
Mạc Tam Sơn càng là thối lui liên tục ba bước.
Lý Bắc Đấu nhìn xuống Manh Thần Kiếm trong tay, nhíu mày nói:
- Đoạn thời gian gần đây, lúc ta nhìn Manh Thần Kiếm, trong lòng luôn có cảm giác bất an, ta cẩn thận nghiên cứu qua một lần, phát hiện hình như trong Manh Thần Kiếm có một luồng hung quang màu đỏ, không biết là xảy ra chuyện gì!
- Hung quang màu đỏ?
Vương Khả sững sốt.
Mạc Tam Sơn ở bên cũng nghiêng đầu nhìn lại.
- Không có, nào có hung quang màu đỏ nào đâu? Sao ta không thấy được? Chẳng phải vẫn là kiếm quang sáng bóng như tuyết?
Mạc Tam Sơn cũng hiếu kỳ nói.
- Ở chỗ này, đỏ thế mà các ngươi không nhìn thấy?
Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.
Hai người lần nữa tiến sát lại.
- Sư huynh, có phải mắt ngươi có vấn đề không? Làm gì có hồng quang?
Vương Khả biểu tình cổ quái nói.
- Các ngươi không nhìn thấy?
Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.
Vương Khả và Mạc Tam Sơn đều lắc đầu.
- Mắt các ngươi mù hết cả rồi, sao lại không nhìn thấy?
Lý Bắc Đấu thất thanh kêu lên.
Vương Khả:
-... !
Mạc Tam Sơn:
-... !
Ngươi nói chuyện thì nói chuyện, sao lại mắng người làm gì?
- Được rồi, các ngươi không nhìn thấy thì thôi, dù sao ta cứ có cảm giác đây là một luồng hung quang, tựa như đang cảnh cáo ta, để ta đừng lạm dụng nó quá nhiều!
Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.
Vương Khả, Mạc Tam Sơn:
-... !
Có phải Lý Bắc Đấu điên rồi không?
- Yên tâm, ta không dùng Manh Thần Kiếm, để ta chỉ điểm cho ngươi chút kiếm pháp! Cũng tính là hoàn thành lời dặn của sư tôn!
Lý Bắc Đấu hít thở sâu một hơi.
Vương Khả lắc đầu:
- Không cần, sư huynh, thật không cần!
Ta tin ngươi mới lạ, vô duyên vô cớ kêu thấy được hung quang màu đỏ? Quay đầu đợi ngươi chỉ điểm hứng lên, lại đi rút ra Manh Thần Kiếm thì biết phải làm sao? Ta cũng đâu muốn giết ngươi!
- Nhưng mà... !
Lý Bắc Đấu khẽ nhíu mày.
- Hay là, Mạc Tam Sơn gần đây cũng chẳng bận việc gì, sao ngươi không tìm Mạc Tam Sơn luận bàn một phen, chỉ điểm chút kiếm pháp cho hắn, cũng tính là đề thăng thực lực Thiên Lang Tông!
Vương Khả khuyên nhủ.
Mạc Tam Sơn đen mặt lại nhìn Vương Khả, luận bàn cái khỉ khô. Ai muợn Lý Bắc Đấu chỉ điểm.
Ngay khi Lý Bắc Đấu quay đầu nhìn sang Mạc Tam Sơn, Thiết Lưu Vân đột ngột tiến vào đại điện.
- Điện chủ, không hay, Điền Sư Trung lại dẫn người đến cao ốc Thần Vương gây chuyện!
Thiết Lưu Vân gấp gáp nói.
- Cái gì? Điền Sư Trung lại tới? Gây chuyện?
Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, bọn họ khí thế hung hung, như thể muốn nện sập cao ốc Thần Vương vậy, Trương Ly Nhi ngăn lại cũng vô dụng, bọn họ còn bắt ép Trương Ly Nhi giao ra Định Hải Châu!
Thiết Lưu Vân nói.
- Cái gì? Còn muốn cướp Định Hải Châu của ta? Cái đám này, chỉ vét có mấy ngàn vạn cân linh thạch mà chúng mà đã định chơi xấu?
Vương Khả trừng mắt nói.
Lý Bắc Đấu, Mạc Tam Sơn, Thiết Lưu Vân đồng loạt trừng mắt nhìn Vương Khả, chuyện gì vậy? Cái gì mà mấy ngàn vạn cân linh thạch? Ngươi vét tiền của Điền Sư Trung? Còn nhiều như vậy?
Quảng trường bên ngoài cao ốc Thần Vương số một!
Lúc Vương Khả, Lý Bắc Đấu, Mạc Tam Sơn chạy đến, bầu không khí bên ngoài cao ốc Thần Vương số một đã trở nên căng thẳng dị thường.
Đám đệ tử Kim Ô Tông lấy Điền Sư Trung làm đầu, lúc này ai nấy đều tròng mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm đám người vây quanh Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo.
- Trương Ly Nhi, giao Định Hải Châu ra đây!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi thật không biết xấu hổ, ta thiếu nợ các ngươi Định Hải Châu lúc nào? Trong tay ta có hiệp ước, ta phụ trách bảo quản một năm, các ngươi làm thế là có ý gì? Không trả phí bảo quản thì cũng thôi, giờ còn muốn đoạt đi Định Hải Châu?
Trương Ly Nhi lập tức giận mắng.
- Đúng vậy, Định Hải Châu lại không phải của các ngươi!
Trương Chính Đạo ở bên vội nói giúp.
- Vương Khả dùng Định Hải Châu làm thế chấp vay tiền, Định Hải Châu được thế chấp cho chúng ta!
Hoàng Hữu Tiên kêu nói.
- Khó trách ngân hàng các ngươi sập nhanh thế, giờ mới qua bao lâu, đã muốn nuốt không vật thế chấp của người ta?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Đánh rắm, Vương Khả lừa của sư huynh ta hơn một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch, hắn còn có mặt mũi nhắc đến vật thế chấp với chúng ta? Trước đây là hắn cố ý gài chúng ta!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Trương Ly Nhi đang định phản bác.
- Ai lừa các ngươi? Ai lừa các ngươi?
Bất ngờ tiếng quát của Vương Khả truyền đến.
Chỉ thấy, Vương Khả, Lý Bắc Đấu, Mạc Tam Sơn lần nữa đi đến.
- Vương Khả, bọn họ nói ngươi cướp tiền của ngân hàng Kim Ô!
Trong đám đông bốn phía có người kêu lên.
- Ồ? Là Triệu Tứ huynh đệ, còn cả tông chủ các đại tiên môn nữa, các ngươi cũng ở đây!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
- Đúng vậy, chúng ta bị ngân hàng Kim Ô dọa sợ, giờ rất nghi ngại đối với tiền giấy, vừa khéo trong tay có chút Thần Vương tệ, bèn đến đổi thử xem!
Triệu Tứ cười nói.
- Thế các ngươi đổi thế nào, thuận lợi không?
Vương Khả cười hỏi.
- Không có hạn ngạch, tỉ lệ cố định, tùy thời hối đoái, tín dự đảm bảo!
Triệu Tứ cười nói.
- Vương huynh đệ đúng là người đáng tin!
- Không sai, uy tín của Vương huynh đệ thì khỏi nói, trước nay chưa từng để người khác chịu thiệt bao giờ, tốt hơn nhiều cái đám cướp trắng tiền của người khác!
- Đúng vậy, vẫn là Thần Vương tệ tốt nhất! Nói một không hai!
- Kim Ô tệ là thứ hại người, còn không biết xấu hổ đến quở mắng Thần Vương tệ của Vương huynh đệ, phi, cái thứ gì đâu!
......
...
...
Đám đông bốn phía tán dương Vương Khả một phen, sau đó lại không ngớt khen ngợi Thần Vương tệ. Riêng đối với đám người Kim Ô Tông thì lại nhìn bằng ánh mắt phẫn hận khinh rẻ lộ rõ ra mặt.