Hoàng Hữu Tiên trừng mắt muốn lý luận, Điền Sư Trung lại giơ tay ngăn cản. Điền Sư Trung không tức ư? Đương nhiên tức chứ! Lúc trước, Kim Ô tệ của bọn hắn cũng là nói một không hai, cũng là tỉ lệ cố định, cũng không có hạn ngạch hối đoái, hết thảy hết thảy đều là bị Vương Khả bức, Điền Sư Trung sao có thể không tức?
Chỉ là, Điền Sư Trung còn có chút thành phủ nên nhịn được thôi.
- Vương Khả, ngươi còn dám đi ra? Ta còn tưởng ngươi chạy rồi chứ!
Điền Sư Trung lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Tại sao ta không dám tới, Điền Sư Trung, đám người các ngươi đúng là không có lương tâm! Lúc trước mời ta hỗ trợ, ta không nói hai lời, giới thiệu mối làm ăn giúp siêu thị Kim Ô các ngươi, vì hỗ trợ các ngươi làm lớn làm mạnh, thậm chí siêu thị Thần Vương còn chủ động giảm bớt nghiệp vụ, chuyển dời một ít mối làm ăn đang làm cho các ngươi. Kết quả, chính các ngươi làm không tốt, lại tìm đến ta gây sự. Bây giờ bao nhiêu người đang nhìn vào, các ngươi có thể giảng đạo lý chút được không? !
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy, lúc trước Vương huynh đệ giúp các ngươi giới thiệu chúng ta đi qua, còn nơi nơi hỗ trợ siêu thị Kim Ô, chính các ngươi lại đi gạt tiền của chúng ta, sau đó đến vu khống Vương huynh đệ, đám người các ngươi có biết xấu hổ là gì không? !
Triệu Tứ kêu lên.
- Đúng vậy đúng vậy!
Đám đông rộ lên từng mảnh tiếng quát phụ họa.
Hết cách rồi, Kim Ô Tông đã nháo đến trời giận người oán, mặc dù mỗi người bị Kim Ô Tông gạt tiền không nhiều, nhưng, bị người khác gạt tiền, bản thân điều này đã khiến người người căm hận. Giờ các ngươi lại ác nhân cáo trạng trước? Chẳng lẽ còn muốn hủy đi siêu thị Thần Vương mà hiện tại chúng ta đang nương nhờ?
- Các ngươi đều bị Vương Khả lừa gạt, các ngươi thua lỗ, chúng ta đều biết, nhưng ngân hàng Kim Ô cũng thua lỗ nặng, mất tận một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch, tiền của các ngươi, tiền của chúng ta, hết thảy đều bị Vương Khả đoạt đi, hết thảy đều tiến vào trong túi Vương Khả! Chúng ta đều bị Vương Khả lừa gạt!
Hoàng Hữu Tiên kêu lên.
Chúng nhân bốn phía đen mặt lại nhìn Hoàng Hữu Tiên.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi tưởng chúng ta đều là đồ ngu chắc? Rõ ràng là các ngươi gài tiền của ta, dựa vào cái gì lại đi đổ hết trách nhiệm lên đầu Vương Khả?
Triệu Tứ trừng mắt nói.
- Đúng vậy, các ngươi đây là vừa ăn cướp vừa la làng, không biết xấu hổ!
Đệ tử các đại tiên môn trừng mắt nói.
- Được, được, vậy hôm nay để ta giảng giải một chút cho các ngươi nghe, để tất cả mọi người biết được bộ mặt thật hiểm ác của Vương Khả!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Người đâu!
Vương Khả lập tức quát.
- Làm sao? Vương Khả, ngươi không cho nói? Ngươi sợ?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Người đâu, đi kéo ghế ra đây, cho mọi người ngồi xuống từ từ lắng nghe, còn nữa, dâng nước trà, hạt dưa phục vụ, hôm nay ta mời khách!
Vương Khả nói.
- Vâng!
Đám nhân viên cao ốc Thần Vương lập tức bận rộn chân không chạm đất.
Rất nhanh, một đống lớn ghế ngồi được kéo ra, nước trà, hạt dưa đậu phộng bày đầy bàn. Phục vụ cho cường giả các đại tiên môn ngồi xuống chậm rãi lắng nghe.
- Được rồi, ngươi bắt đầu nói đi, chúng ta đang nghe đây!
Vương Khả cầm lên một nắm hạt dưa, phất tay ra hiệu nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Lúc này, ngay cả sau lưng Điền Sư Trung cũng được dọn ra một chiếc ghế, trước mặt đặt bàn chứa đầy nước trà, hạt dưa, khiến Điền Sư Trung và đám đệ tử Kim Ô Tông nhìn mà cơ mặt không ngừng co rúm cả lại.
Hoàng Hữu Tiên tức điên, rất muốn lập tức phát tác.
Nhưng mà, nhìn vẻ nghi hoặc của đệ tử chính ma lưỡng đạo Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Hữu Tiên cường hành áp chế lửa giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, bắt đầu giải thích tỉ mỉ cho chúng nhân.
- Hôm nay, ta phải lột trần bộ mặt hiểm ác của Vương Khả trước mặt mọi người! Ta phải khiến các ngươi biết được, Vương Khả chính là một tên siêu lừa đảo!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Răng rắc!
Bốn phía vang lên tiếng gặm hạt dưa xì xào.
Trong bầu không khí có chút quỷ dị đó, Hoàng Hữu Tiên miêu tả lại chi tiết quá trình Kim Ô Tông bị Vương Khả từng bước dẫn dụ. Ngữ điệu chất đầy căm phẫn, đáng tiếc, chúng nhân bốn phía dồn dập tỏ vẻ hoài nghi.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi nói Vương Khả thế chấp vay nợ Kim Ô tệ, sau đó, các ngươi lại in thêm ba ngàn ức Kim Ô tệ, thế nên mới dẫn đến Kim Ô tệ lạm phát?
Triệu Tứ hỏi.
- Không sai!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Nhưng mà, Vương Khả có bắt ép các ngươi lại in thêm ba ngàn ức Kim Ô tệ không?
Triệu Tứ hỏi.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
- Các ngươi sửa đổi tỉ suất hối đoái, điều chỉnh tỉ lệ hối đoái ban đầu, khiến cho chúng ta tổn thất thảm trọng, cũng là do Vương Khả bắt ép?
Triệu Tứ hỏi.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
- Ngươi cho số ít tông môn đặc quyền, nới rộng hạn ngạch hối đoái, cũng là do Vương Khả ép buộc?
Triệu Tứ hỏi.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
- Khoan nói Vương Khả có đảo bán Kim Ô tệ hay không, dù hắn có đảo bán thì đã sao? Vương Khả hoàn toàn hành sự theo đúng quy định do ngân hàng các ngươi đặt ra. Vương Khả không trái luật, hắn có gì sai? Là các ngươi hại chúng ta, sao các ngươi lại đổ vấy cho Vương Khả?
Triệu Tứ hỏi.
- Không sai, Vương Khả đâu có phá hoại quy củ, khoan nói điều ngươi kể có đúng là sự thật hay không, dù đúng sự thật, Vương Khả lại có lỗi gì? Hắn không xâm hại chúng ta, là các ngươi xâm hại chúng ta, các ngươi phát hành gấp đôi lượng tiền giấy thì phải nên có lượng linh thạch gấp đôi làm bảo đảm chứ. Các ngươi gấp đôi linh thạch bảo đảm, cứ dựa theo quy củ hối đoái cho chúng ta, như vậy chẳng phải lợi ích các bên đều được bảo đảm? Là chính các ngươi phá hoại quy củ, giờ lại đi trách người khác?
Một tên tông chủ nói.
- Không phải, là Vương Khả, hắn đoạt tiền của chúng ta, chúng ta đều là người bị hại!
Hoàng Hữu Tiên gấp gáp giải thích cho chúng nhân.
- Là các ngươi hại chúng ta, liên quan gì đến Vương Khả!
Triệu Tứ nói.
- Đúng vậy đúng vậy... !
- Hoàng Hữu Tiên, những gì ngươi nói nãy giờ đều chỉ là phán đoán chủ quan của ngươi?
- Từ đầu tới cuối Vương Khả đều đang giúp các ngươi! Các ngươi quá không lương tâm!