- Ác nhân cáo trạng trước, Vương Khả giúp ngươi, ngươi lại muốn hại hắn, đúng là quá phận!
Tiếng mắng chửi rộ lên bốn phía khiến Hoàng Hữu Tiên triệt để ngây dại. Các ngươi sao thế? Nghe không hiểu lời ta? Đều là bị Vương Khả hại, chẳng lẽ ta giải thích còn chưa đủ rõ ràng?
Vương Khả một mực bình tĩnh nhìn Hoàng Hữu Tiên, Vương Khả không sợ Hoàng Hữu Tiên vu khống, bởi vì toàn bộ sự kiện lần này hắn làm rất sạch sẽ, không có bất kỳ nhược điểm nào. Đều là Kim Ô Tông các ngươi phá hoại quy củ, có thanh minh trăm lần ngàn lần vạn lần cũng vô ích!
- Được rồi, kể xong chưa? Kể xong rồi thì để ta giảng hai câu, được chứ?
Vương Khả đột nhiên thả xuống hạt dưa, đứng dậy nói.
- Ngươi cũng muốn nói chuyện?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Không sai, vừa rồi ngươi đã giảng giải toàn bộ sự kiện cho mọi người, ta liền không lắm lời nữa, liên quan tới chuyện ta thế chấp vay nợ, chắc hẳn mọi người đều đã biết, vậy ta cũng không cần nói gì thêm. Đương sơ, đúng là ta thế chấp vay nợ một năm! Giờ còn chừng hai tháng nữa mới đến hạn, xét thấy các ngươi không tuân theo quy củ, ta sợ, ta không thể tiếp tục đợi, ngay hiện tại, ta hoàn thành giao kèo hiệp ước, trả lại khoản vay Kim Ô tệ trước kỳ hạn cho các ngươi!
Vương Khả nói.
Dứt lời, một đám nhân viên cao ốc Thần Vương mang tới vòng tay trữ vật, từng đống Kim Ô tệ nhanh chóng được chất đống trước mặt tất cả mọi người, hình thành nên một núi Kim Ô tệ, khiến ai nấy nhìn vào đều không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Chúng nhân chỉ rung động, lại không ai đỏ mắt, bởi vì, Kim Ô tệ đã không đáng giá, đây chỉ còn là một đống giấy lộn mà thôi!
Sắc mặt đám người Hoàng Hữu Tiên cứng đờ, ngươi đây là trả nợ cho chúng ta ngay trước mặt mọi người? Nhưng mà, giờ ngươi trả cho chúng ta thì được tác dụng mẹ gì, làm gì có ai thừa nhận Kim Ô tệ nữa! Ngươi sợ hãi? Ngươi sợ hãi cái rắm!
- Ở trên hiệp ước viết rất ràng, ta vay nợ Kim Ô tệ, thế nên cũng trả lại cho các ngươi Kim Ô tệ! Ta thanh toán trước hạn, nhưng lợi tức một năm sẽ không thiếu cho các ngươi, tổng cộng hai ngàn chín trăm ức Kim Ô tệ, các ngươi kiểm điểm lại đi. Bây giờ, ta muốn chuộc về Định Hải Châu, nợ nần giữa chúng ta tính là triệt để thanh toán xong!
Vương Khả phất tay thỉnh mời.
- Nhanh kiểm đếm đi!
Trương Ly Nhi ở bên cười nói.
Sắc mặt đám người Hoàng Hữu Tiên đen kịt như đáy nồi, kiểm điểm? Kiểm đếm cái con khỉ! Giờ ai còn tinh lực đi đếm cái đống giấy lộn này! Đếm để làm gì? Để cầm về làm giấy chùi đít!
- Vương Khả, ngươi, ngươi khinh người quá đáng!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt, trên thân cuộn trào sát khí.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi muốn làm gì? Muốn thử xem kiếm của ta?
Lý Bắc Đấu quát lạnh một tiếng, đạp bước tiến tới.
Manh Thần Kiếm vừa xuất vỏ, sát khí trên thân và lửa giận trong lòng Hoàng Hữu Tiên lập tức bị dụi tắt. Nháy mắt liền nhũn xuống như con chi chi. Tên điên Lý Bắc Đấu này không ngờ lại ra mặt cho Vương Khả?
- Ba, ba, ba!
Đột nhiên, một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Chúng nhân nhìn lại, chỉ thấy Điền Sư Trung nhìn chằm chằm Vương Khả, trên mặt lộ ra một tia cười nhẹ.
- Vương Khả, một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch, ta vẫn cầm ra được! Ta cũng không để ý! Lần này ngươi đích xác đã khiến ta rõ ràng một điểm, với lĩnh vực mà bản thân mình không biết, tuyệt đối không thể xông loạn! Tốt, tốt, rất tốt! Ta không đòi ngươi số tiền kia nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi theo ta! Ta thu ngươi làm nghĩa tử! Sau này, ta chính là nghĩa phụ của ngươi!
Trong mắt Điền Sư Trung lóe lên một tia kiên quyết.
Lời này của Điền Sư Trung khiến tất cả mọi người sửng sốt. Bao gồm cả chính Vương Khả. Vương Khả tròn mắt nhìn Điền Sư Trung, lỗ tai ta có vấn đề? Tên điên ngươi muốn làm cha ta?
Quảng trường cao ốc Thần Vương số một!
Vương Khả trừng mắt nhìn Điền Sư Trung, đệ tử các đại tiên môn cũng trừng mắt nhìn Điền Sư Trung. Cái này … đứa này điên rồi? Một lời không hợp liền muốn nhận con nuôi?
Vương Khả càng là đen mặt lại, ngươi mới là con ta!
- Vương Khả? Ta rất ít khi nhận con nuôi, cho ngươi cơ hội như thế là ân điển lớn lắm, bây giờ, còn không mau bái lạy!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
Vương Khả quay sang nhìn Hoàng Hữu Tiên, nói:
- Lão Hoàng, Điền sư huynh này của ngươi có phải tinh thần gặp vấn đề?"
Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng lại, mặc dù ta cũng cảm thấy hắn không được bình thường, nhưng mà, ngươi muốn ta phải trả lời thế nào đây?
- Vương Khả? Ngươi có biết, có thể được ta nhìn trúng là phúc khí cỡ nào không? Ngươi còn chưa biết sự lợi hại của ta, ta không trách ngươi, ta lại cho ngươi một cơ hội!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Cho ta một cơ hội? Vậy ta thu ngươi làm con nuôi, ngươi có bằng lòng không?
Vương Khả hỏi.
- Hỗn xược!
Tròng mắt Điền Sư Trung trợn trừng, phẫn nộ quát.
- Không phải ta hỗn xược, là ngươi hỗn xược! Bàn chuyện làm ăn thì bàn chuyện làm ăn, nói ân oán thì nói ân oán, một lời không hợp liền nhận nghĩa tử? Đây không phải bệnh thì là gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Ly Nhi ở bên lại lắc đầu nói:
- Hắn không phải có bệnh, hắn thật sự nhận mấy tên con nuôi!
- Ách?
Chúng nhân đồng loạt quay đầu nhìn Trương Ly Nhi.
- Ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, Điền Sư Trung muốn cướp đoạt tiền tài của người nào đó đều trước tìm lấy một cái cớ, cái cớ của hắn chính là nhìn trúng người kia, sau đó cường hành nhận con nuôi, tiếp nữa là tịch thu tất cả tài phú của con nuôi. Đây cũng không phải lần đầu tiên, ta nghe nói qua, hắn tích lũy được lượng lớn tài phú nhờ cách này. Sau đó, đợi khi tài phú bị hắn nuốt sạch, những người con nuôi kia liền bất minh bất bạch chết đi!
Trương Ly Nhi ở bên cười lạnh nói.
- Cướp đoạt tiền tài? Ngươi muốn cướp đoạt công ty Thần Vương?
Trương Chính Đạo nghe mà kinh ngạc không thôi.
Vương Khả trừng mắt nhìn Điền Sư Trung:
- Ta thấy qua không ít người cướp trắng của người khác, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người nhận con nuôi rồi ăn cướp của người ta. Lão Điền, ngươi thật xấu xa!
Điền Sư Trung hung hăng trừng mắt nhìn Trương Ly Nhi.