- Đấy đều là người ngoài hiểu lầm, những con nuôi kia của ta chỉ là gặp sự cố ngoài ý, Vương Khả, ngươi thì khác, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc bảo vệ ngươi!
Điền Sư Trung lắc đầu.
- Bảo vệ cái rắm, hay là, ngươi làm con nuôi ta đi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không đáp ứng, vậy đừng trách ta không nể mặt!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Ta và ngươi còn cần gì phải nể mặt?
Vương Khả hỏi lại.
- Hừ, thứ không biết chết sống. Hôm nay, ta phải để ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
Lúc nói chuyện, Điền Sư Trung tiến lên trước một bước, một luồng khí tức cường đại tán phát ra.
- Điền Sư Trung, ngươi muốn làm gì?
Đám cường giả quanh bốn phía cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy khí tức khủng bố của Điền Sư Trung bạo phát, hình thành từng luồng cuồng phong bức lui tất cả mọi người quanh bốn phía ra xa.
Điền Sư Trung muốn ra tay?
Vương Khả biến sắc, tên điên Điền Sư Trung này muốn hạ sát thủ?
- Chờ chút!
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Hả?
Điền Sư Trung nhìn về phía Vương Khả.
- Điền Sư Trung, người ở đây quá nhiều, chúng ta vào trong cao ốc Thần Vương nói chuyện, ngươi thấy thế nào?
Vương Khả mời nói.
Điền Sư Trung sửng sốt, ngươi muốn nói chuyện với ta?
Chúng nhân quanh bốn phía cũng tròn mắt nhìn Vương Khả, chuyện này thì còn có gì để nói? Ta không nghe lầm chứ?
- Nói chuyện?
Điền Sư Trung thần tình cổ quái hỏi lại.
- Đúng vậy, việc này chẳng phải nên ngồi xuống tâm sự mới được? Ngươi muốn thu ta làm con nuôi, ta cũng muốn nhận ngươi làm con nuôi, chúng ta khác biệt trong cách nhìn nhận vấn đề, đúng không nào? Những lúc như thế thì tốt nhất đừng có đánh đánh giết giết, mà hẳn phải bình tâm tĩnh khí, ngồi xuống tâm sự với nhau! Hai bên bày sự thật giảng đạo lý, nói ra lý do và nỗi khổ của chính mình, từ đó cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cuối cùng đạt thành mục tiêu nhất trí, như thế quan hệ cha con mới có thể lâu dài! Tránh diễn ra tình trạng mặt ngoài đáp ứng, sau lưng lại không hài lòng.
Vương Khả khuyên nhủ.
Điền Sư Trung:
-... !
Tất cả mọi người quanh bốn phía:
-... !
Chuyện này thì còn gì để nói? Ngươi không phải đang tán dóc thì là gì? Hai người ngồi xuống nói chuyện liền có thể nói ra ai là cha, ai là con?
- Ngươi xem, nơi này nhiều người, rất nhiều lời không tiện nói ra! Chúng ta đi vào cao ốc Thần Vương, chỉ có hai người chúng ta, ngồi xuống thảo luận chi tiết, bằng không, từng người mặt đỏ tía tai tranh cãi với nhau chẳng giải quyết được gì đâu. Phải bình tâm tĩnh khí, phải hợp tác vui vẻ, làm người mà, tâm tình thoải mái là được? Chứ cứ đánh đánh giết giết làm cái gì? Ngươi nói đúng không nào?
Vương Khả nghiêm túc nhìn Điền Sư Trung.
Cơ mặt Điền Sư Trung co rúm cả lại, mẹ nó, sao ta nghe mãi mà vẫn không hiểu, Vương Khả muốn đơn độc nói chuyện với ta? Tại sao?
Tại sao? Đương nhiên là tại vì Vương Khả muốn tìm một chỗ không người, sau đó dùng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm tiêu diệt ngươi! Mẹ kiếp, còn muốn ta gọi ngươi bằng cha, gọi con mẹ mày!
- Đi thôi, Điền Sư Trung, đừng quan tâm đến ánh mắt thế tục, quan hệ cha con là đại sự, chúng ta đi vào nói chuyện, đi nào!
Vương Khả mời nói.
Bộ dạng nhiệt tình thỉnh mời của Vương Khả khiến Điền Sư Trung rất không tự tại, đến nỗi Điền Sư Trung không nhấc chân lên nổi, trong lòng thực sự không biết nên phải làm sao.
- Đi thôi, chúng ta đi vào nói một lần cho xong! Không phải ngươi nói muốn nhận cha ư? Giờ đến lúc thảo luận chi tiết ngươi lại định rút lui? Khó được mới tới một chuyến, không dễ dàng, Điền Sư Trung, đi nào, còn muốn ta tới túm ngươi nữa chắc!
Vương Khả tiến lại kéo Điền Sư Trung.
Bành!
Thân hình Điền Sư Trung run lên, tránh ra Vương Khả.
- Làm càn!
Điền Sư Trung trừng mắt quát.
- Ngươi làm gì? Không phải ngươi muốn nhận cha ư? Chúng ta đi vào nói chuyện, ngươi lại không chịu đi là ý làm sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Điền Sư Trung đen mặt lại:
- Ngay bây giờ, ngươi trả lời dứt khoát cho ta! Có bái hay không!
- Ngươi không đi vào nói chuyện liền muốn nhận cha? Ngươi có thể có chút thành ý được không? !
Vương Khả giận nói.
- Hừ, Vương Khả, ngươi đừng giở trò gian dối với ta!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Là ngươi đừng ở chỗ này giở trò gian dối mới đúng. Điền Sư Trung, thanh danh ngươi ta sớm có nghe thấy, ta khuyên ngươi, lập tức rời đi, còn dây dưa ở đây, đừng trách ta không khách khí!
Lý Bắc Đấu đột nhiên tiến lên trước một bước.
Cheng!
Nháy mắt liền rút ra Manh Thần Kiếm.
Manh Thần Kiếm vừa xuất vỏ, chúng nhân quanh bốn phía lập tức biến sắc.
Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo, Ô Hữu Đạo, Hoàng Hữu Tiên đều dồn dập thối lui, cường giả các đại tiên môn cũng đồng loạt biến sắc.
- Sư huynh, không được, không được!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Sư huynh, không phải gần đây ngươi nói không muốn sử dụng Manh Thần Kiếm, trong Manh Thần Kiếm có hung quang màu đỏ ư? Cái lúc không có hung quang màu đỏ liền đã cướp cò lung tung, ngẫu nhiên chém người, giờ có hung quang thì còn đến mức nào nữa.
- Đúng vậy, Lý điện chủ, có chuyện gì cứ nói rõ ràng là được rồi, đừng rút kiếm!
Đệ tử tiên môn quanh bốn phía đều tê cả da đầu, thất thanh la lên.
Lý Bắc Đấu lại không thèm để ý, vẫn cứ lạnh lùng nhìn Điền Sư Trung.
- Dám cướp đến trên đầu sư đệ ta? Hừ, Điền Sư Trung, ngươi còn tiến lên một bước, đừng trách ta không khách khí!
Lý Bắc Đấu lạnh lùng nói.
- Không khách khí? Hừ, ở trước mặt ta, sư tôn ngươi Trần Thiên Nguyên cũng không dám lớn lối như thế? Chỉ bằng ngươi?
Điền Sư Trung cũng lạnh lùng nói.
- Sư huynh, cẩn thận Manh Thần Kiếm, nó rất quái dị!
Hoàng Hữu Tiên nhắc nhở.
- Đồ chết nhát, một tên Nguyên Anh Cảnh liền dọa ngươi đến thế kia, Manh Thần Kiếm thì đã sao? Ta muốn đánh bại hắn, chỉ cần... !
Điền Sư Trung lạnh giọng quát mắng.
Nhưng, quát đến một nửa, thân hình Điền Sư Trung đột nhiên hơi lắc, lưu lại một đạo tàn ảnh, nháy mắt liền đã xuất hiện trước mặt Lý Bắc Đấu.
- Sư huynh, cẩn thận, hắn đánh lén ngươi!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Oanh!
Một tiếng rền vang, ngực Lý Bắc Đấu bất ngờ trúng chưởng, tức thì bay ngược ra sau.
Cheng!