Điền Sư Trung sợ hãi la lên.
Điền Sư Trung nhặt cánh tay của mình lên, lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía Lý Bắc Đấu cách đó không xa.
Mấy người Vương Khả cũng trợn mắt nhìn về phía Điền Sư Trung, chuyện này, tự mình chém mình? Manh Thần Kiếm hung ác lên, ngay cả kiếm giả huy động liên tục cũng chém? Kiếm giả cầm kiếm cũng có thể một kiếm chém chết chính mình?
Lý Bắc Đấu lại giơ Manh Thần Kiếm lên.
- Manh Thần Kiếm là dùng tâm đi nhìn, không phải dùng thần thức, dùng thần thức và dùng mắt có gì khác nhau chứ?
Lý Bắc Đấu nói.
- Ngươi nói cái gì?
Điền Sư Trung ôm cánh tay cụt của mình, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Ta nói ngươi dùng kiếm sai! Điền Sư Trung, ngươi muốn giết ta, đừng trách ta không khách khí!
Lý Bắc Đấu lộ vẻ dữ tợn nói.
- Sư huynh, sư huynh, đừng, được rồi, được rồi, Điền Sư Trung đã nhận quả báo, ngươi cho hắn một con đường sống đi!
Vương Khả lo lắng tiến lên khuyên nhủ.
- Vương Khả, không sao, ngươi yên tâm, hung quang màu hồng trên Manh Thần Kiếm đã biến mất, ta lại có thể sử dụng bình thường, hừ, để sư huynh giúp ngươi xả giận!
Lý Bắc Đấu dữ tợn nói.
- Hung quang màu hồng đã biến mất?
Vương Khả sững sờ.
Nào có cái gì là hung quang màu hồng, tất cả đều chưa từng có, sư huynh, ngươi bị tâm thần sao?
- Đừng, đừng, sư huynh, cho ta một chút thể diện, được rồi, Điền Sư Trung đã biết lỗi rồi, được rồi, quên đi!
Vương Khả không ngừng khuyên nhủ.
Vương Khả sợ, sợ Lý Bắc Đấu một kiếm giết chết chính mình! Bản thân giết bản thân, về sau nói với người ta cũng không biết nói thế nào!
Vương Khả quay đầu nhìn về phía Điền Sư Trung:
- Điền Sư Trung, ngươi mau nói đi, nói ngươi biết lỗi rồi, sư huynh ta lại muốn dùng Manh Thần Kiếm đấy!
Sắc mặt Điền Sư Trung trở nên khó coi, con mẹ nó, vì sao lại trở thành như vậy?
Bảo mình nhận sai sao? Nằm mơ?
- Tru Ma Nhất Kích!
Bỗng nhiên Lý Bắc Đấu chém ra một kiếm.
- Đừng!
Vương Khả sợ hãi la lên.
- Không được qua đây!
Hoàng Hữu Tiên cũng sợ hãi la lên.
Ánh sáng trắng chiếu sáng thiên địa, một cỗ cảm giác lạnh lẽo thấu xương bao phủ toàn thân Điền Sư Trung, sắc mặt Điền Sư Trung lập tức đại biến.
- A di đà phật!
Bỗng nhiên một tiếng phật hiệu vang vọng quảng trường này.
Chỉ thấy, trước mặt Điền Sư Trung xuất hiện một cái Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng toả ra kim quang lóa mắt, hai tay vung ra, một cỗ khí tràng khổng lồ, như muốn ngăn cản tất cả uy hiếp.
- Oành!
Manh Thần Kiếm đâm vào thân thể, cỗ khí tức khiến cho người ta sợ hãi kia mới biến mất, tất cả mọi người lại hoảng sợ sờ lên người mình lần thứ hai, còn tốt, may mà ta không có trúng kiếm.
Điền Sư Trung nắm lấy cánh tay cụt của mình, cũng toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên, Manh Thần Kiếm quá mức xuất quỷ nhập thần.
- Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng? Điền Sư Trung, ngươi cũng tu luyện Đại Nhật Như Lai Thần Công sao? Đây là nguyên thần của ngươi? Ta hiểu rồi, năm đó các ngươi thẩm vấn Long Ô, ngươi thẩm vấn ra được công pháp, hơn một trăm năm qua ngươi tự mình tu luyện cái thần công này?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng.
- Vương Khả, ta đâm trúng ai vậy?
Lý Bắc Đấu hỏi.
Tất cả mọi người:
-...
Ngươi cũng không biết mình đâm trúng ai sao?
Mặt Điền Sư Trung co rút lại nhìn Lý Bắc Đấu, thần kiếm này của ngươi là gì vậy, căn bản không nghe ai sai khiến. Ta không trúng kiếm thì ai trúng kiếm?
Tất cả mọi người ở xung quanh đang nhìn nhau, rất nhanh, đã nhìn thấy một người mặc áo đen cách đó không xa cong người lại.
- Là ta!
Người mặc áo đen nôn một ngụm máu, ôm lỗ máu trên bụng.
- Là trụ trì Độ Huyết Tự?
Mạc Tam Sơn biến sắc.
Mạc Tam Sơn lập tức tiến lên, đỡ lấy người mặc áo đen, mũ người mặc áo đen rớt xuống, quả nhiên là trụ trì Độ Huyết Tự, Phương Sân.
- Phương Sân? Sao ngươi lại ở nơi này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chúng ta đang quyết đấu cùng Kim Ô Tông, Độ Huyết Tự ngươi tới từ lúc nào vậy?
Phương Sân được Mạc Tam Sơn đỡ, sắc mặt khó coi nhìn Lý Bắc Đấu, bản thân ẩn núp tốt như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại bị Lý Bắc Đấu đâm trúng một kiếm chứ, bản thân ngay cả phòng bị cũng không phòng bị được.
- Ta tới tìm Thiên Lang Tông có chuyện, ta, ta, Lý Bắc Đấu, có phải ngươi đã sớm phát hiện ra ta hay không?
Phương Sân nôn ra máu, buồn bực kêu lên.
Con mẹ nó, Thiên Lang Tông kỳ lạ như thế, vì sao mỗi lần ta tới, đều không có chuyện tốt? Đây đã là lần thứ hai đâm trúng ta rồi.
- Hả, ta không phát hiện ngươi, vừa rồi chính là ngoài ý muốn, trước kia ta vung kiếm rất chính xác, chẳng phải lần trước Hoàng Hữu Tiên bị ta chém trúng đó sao? Ta chỉ quên bịt mắt lại thôi, tiếp tục, làm lại một lần nữa!
Lý Bắc Đấu lập tức dùng vải bịt mắt lại.
- Hít!
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, còn làm lại một lần nữa sao?
- Sư huynh, lần trước ngươi chém trúng Hoàng Hữu Tiên, chỉ là trùng hợp, nhiều lần như vậy mới chuẩn một lần, những lần khác đều không chuẩn, cái Manh Thần Kiếm này của ngươi là bị mù, sư huynh, bỏ qua đi!
Vương Khả tận tình khuyên.
- Được rồi, Lý điện chủ, bỏ qua đi!
Mạc Tam Sơn đỡ Phương Sân liên tục lùi về phía sau.
- Không được, vừa rồi Điền Sư Trung làm nhục ta, còn muốn giết ta, lần này, ta nhất định phải chém hắn!
Lý Bắc Đấu lạnh lùng nói.
Hoàng Hữu Tiên nhìn về phía Điền Sư Trung:
- Được rồi sư huynh, đừng tức giận với hắn, chúng ta đi thôi! Bọn họ đều là tên điên, Thiên Lang Tông toàn là kẻ tâm thần, bỏ qua đi!
Hoàng Hữu Tiên sốt ruột không ngừng lùi về phía sau.
Điền Sư Trung cầm lấy cánh tay cụt của mình, nhìn Lý Bắc Đấu sắp xuất kiếm, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
- Lý Bắc Đấu, hôm nay, hôm nay coi như xong, ngày khác chúng ta sẽ tính lại nợ nần!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Tru Ma... !
Lý Bắc Đấu sắp xuất kiếm.
- Đi!
Điền Sư Trung hét to một tiếng.
Trong nháy mắt, Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng bay về trong thể nội Điền Sư Trung, Điền Sư Trung đạp chân xuống, mang theo một đám đệ tử Kim Ô Tông nhanh chóng bay lên trời.
- Chờ một chút, các ngươi không mang Kim Ô tệ đi à!
Vương Khả lập tức kêu lên.