Hắc trưởng lão lấy tay cuốn một cái, vô số tiền giấy dưới đất lập tức bay lên trời.
- Ta vẫn còn Kim Ô tệ, nợ nần sòng phẳng!
Vương Khả nhìn về nơi xa hô hào.
- Hừ!
Điền Sư Trung ở trên bầu trời phía xa hừ lạnh một tiếng. Buồn bực tiếp nhận sự thật này.
- Đừng đi, ăn một kiếm của ta!
Lý Bắc Đấu hô hào.
- Sư huynh, bọn họ đã đi rồi, được rồi, bỏ qua đi!
Vương Khả khổ sở khuyên nhủ.
- Đúng vậy, Lý điện chủ, tha được người thì nên tha, thu thần thông của ngươi lại đi!
Một đám người lập tức khuyên nhủ.
Lý Bắc Đấu thở dài, lúc này mới dừng lại.
Lý Bắc Đấu tháo tấm vải che mắt xuống, nhìn chân trời phía xa:
- Hừ, coi như bọn họ chạy nhanh! Lần sau đừng rơi vào tay của ta!
- Sư huynh, đám người Điền Sư Trung không chạy về hướng kia, mà là hướng bên này, ngươi xem, bọn họ còn chưa có bay xa đâu!
Vương Khả lập tức lôi kéo Lý Bắc Đấu quay lại.
Lý Bắc Đấu sững sờ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên, đám người Điền Sư Trung còn chưa có bay xa. Gương mặt Lý Bắc Đấu giật một cái.
- Sư huynh, ngươi ngay cả người ở hướng nào cũng không biết, đã chuẩn bị xuất kiếm? Cái gọi là dùng tâm đi nhìn, chính là hoàn toàn mù chém một kiếm sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Lý Bắc Đấu.
Tất cả mọi người cũng tê dại da đầu nhìn về phía Lý Bắc Đấu, ngươi xuất kiếm như vậy sao?
- Cái gì mà mù mờ chém một kiếm? Ta là dùng tâm nhãn đi nhìn! Không phải lần trước chém trúng Hoàng Hữu Tiên sao?
Lý Bắc Đấu bác bỏ nói.
- Manh Thần Kiếm ngẫu nhiên chém người, ngươi lại là ngẫu nhiên mù chém, chẳng lẽ lần kia chém trúng Hoàng Hữu Tiên là trượt nhiều thành trúng sao?
Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.
Đó là mèo mù vớ phải chuột chết, là trùng hợp ư?
- Ngươi không hiểu! Thỉnh thoảng Manh Thần Kiếm sẽ có sai lầm, nhưng phần lớn thời gian vẫn nghe lời ta nói!
Lý Bắc Đấu lắc đầu.
Vương Khả:
-...
Sư huynh, ngươi đoán ta có tin hay không? Chém bao nhiêu lần, chỉ có một lần trúng, ngươi lại nói cho ta biết ngẫu nhiên sẽ có sai lầm?
Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt, đè cái đề tài này xuống, lúc này mới nhìn về phía Phương Sân bị trúng kiếm ở cách đó không xa.
Phương Sân cũng là tai bay vạ gió, trốn ở một bên xem náo nhiệt, không hiểu ra sao lại trúng một kiếm.
- Ai u!
Phương Sân kêu thảm một tiếng.
Rất rõ ràng, Phương Sân muốn kể khổ tìm Thiên Lang Tông tính sổ.
Lý Bắc Đấu nhíu mày không biết đi xin lỗi như nào.
- Phương Sân đại sư, ngươi tới Thiên Lang Tông, à không, ngươi tới cao ốc Thần Vương ta có việc à, chẳng lẽ ngươi nguyện ý tiếp nhận đề nghị lần trước của ta? Đến cao ốc Thần Vương bán máu? Thật sự là quá tốt, một kiếm vừa rồi của sư huynh ta, vừa vặn giúp ngươi mở ra một lỗ hổng, đừng lãng phí, nhanh, dùng bình chứa vào! Đa tạ Phương Sân đại sư vì huynh đệ chính đạo bị cầm tù khổ cực mà làm ra cống hiến, nhanh, các ngươi còn thất thần ra đó làm gì, nhanh đi hỗ trợ đi! Còn nữa, Mạc Tam Sơn, ngươi không cần giúp đại sư cầm máu, nhanh, nhanh, để nó tiếp tục chảy!
Vương Khả nhiệt tình đi lên phía trước.
Mạc Tam Sơn:
-...
Phương Sân:
-...
Bán máu, bán cái em gái ngươi ấy, ta là người thiếu tiền sao? Ta cần phải bán máu sao? Ta đang giả đau lừa nhóm các ngươi, các ngươi không nhìn ra sao? Ngươi muốn giảng hòa cho Lý Bắc Đấu thì cứ nói là giảng hòa, nói ta bán máu làm gì?
Lý Bắc Đấu ra mặt, quả nhiên không phải tầm thường!
Mặc dù nửa đường xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng không phải lần nào xuất kiếm cũng ép lui địch sao? Lần trước là Hoàng Hữu Tiên, Phương Sân, lần này là Điền Sư Trung, chỉ cần Lý Bắc Đấu xuất kiếm, là hoàn toàn chạy mất dép. Hết lần này đến lần khác giúp Vương Khả giải trừ nguy cơ to lớn!
Chỉ là hình như giờ phút này bị lừa bịp rồi, Phương Sân trúng kiếm, giống như muốn ăn vạ. Lý Bắc Đấu không biết giải quyết như thế nào, Vương Khả liền mở miệng hóa giải nguy cơ.
- Tránh ra, ai muốn bán máu, ai muốn bán máu? Ta thiếu chút tiền ấy sao?
Phương Sân hét lớn đuổi một đám nhân viên công ty Thần Vương bưng bình chuẩn bị lấy máu.
- Sư huynh, ngươi xem, Phương Sân đại sư, huyết khí phương cương, thanh âm hùng tráng như vậy, hẳn là không có chút trở ngại nào, ngươi không cần để trong lòng!
Vương Khả khuyên nhủ.
Phương Sân cách đó không xa:
-...
- Không có việc gì thì tốt!
Lý Bắc Đấu gật đầu một cái.
- Thật ra cũng không thể trách sư huynh, ngươi xem, rõ ràng thân phận Phương Sân đại sư hiển hách, lại trùm áo bào đen, trốn trong đám người, sau khi ngộ thương, lấy tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn, chắc chắn có thể cầm máu trong nháy mắt, hắn lại ở kia giả bộ kêu thảm, khẳng định là có âm mưu, chuẩn bị ép ngươi đáp ứng hắn một ít yêu cầu quá đáng! Sư huynh, ngươi cũng không cần quá thiện lương, không nên trúng kế của hắn!
Vương Khả giải thích.
Vương Khả nói chuyện khiến đệ tử các đại tiên môn ở xung quanh nhao nhao nhíu mày nhìn về phía Phương Sân.
Không sai, ngươi đã là Nguyên Thần cảnh có cần kêu thảm như vậy không? Như này là có ý khác?
Sắc mặt Phương Sân tối đen, ta có ý khác, nhưng ta cũng bị thương mà, ta là người bị hại, ngươi đoán ra là được rồi, ngươi còn nói ra trước mặt công chúng làm gì? Chuyện này bảo ta giấu mặt đi đâu?
- Sư đệ, ngươi không cần lo lắng, ta cũng đã gặp qua chuyện này ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn. Ta cũng không phải quá thiện lương, nói như vậy, nếu như có người phát ra tiếng kêu thảm lừa ta, ta sẽ bổ sung một kiếm, để thương thế của hắn xứng với tiếng kêu!
Lý Bắc Đấu giải thích nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, híc, là ta nhiều chuyện sao? Sư huynh cũng là người độc ác!
Khuôn mặt Phương Sân ở cách đó không xa cũng run lên, ngươi còn muốn bổ thêm một kiếm?
- Ta không sao, vừa rồi đau một chút, hiện tại đã hết đau!
Phương Sân hít sâu một cái nói.
Vừa nói, Phương Sân vừa lấy tay điểm một cái, vết thương trên người liền cầm máu. Bộ dạng kia khiến đám người cảm thấy cổ quái.
- Phương Sân đại sư, ta còn chưa hỏi, ngài làm như này là có ý gì? Tại sao bỗng nhiên mặc áo bào đen trốn trong đám người? Ngươi muốn đánh lén ai à?
Vương Khả hiếu kỳ nói.