Mặt Phương Sân đen lại:
- Vương Khả thí chủ hiểu lầm rồi, lần này ta tới Thiên Lang Tông cầu cứu!
- Cầu cứu?
Đám người không hiểu nhìn về phía Phương Sân.
Phương Sân gật đầu một cái:
- Bây giờ Độ Huyết Tự, loạn trong giặc ngoài, quần ma loạn vũ, thỉnh cầu các đại tiên môn tiến đến viện trợ!
- Loạn trong giặc ngoài?
Mạc Tam Sơn phối hợp nghi ngờ nói.
- Đúng, ngày xưa Thiên Lang Tông loạn trong giặc ngoài, bên trong có Long Cốt thoát khỏi tù đày, bên ngoài có Ma Tôn lãnh đạo Ma Giáo tiến công Thiên Lang Tông, Thiên Lang Tông mời cường giả Thập Vạn Đại Sơn đến đây, cùng nhau chống đỡ quần ma xâm lấn! Lúc trước, Độ Huyết Tự ta cũng phái người đến! Bây giờ, Độ Huyết Tự ta cũng tao ngộ khốn cảnh như vậy, tuyệt thế ma đầu Độ Huyết Tự trấn áp tên là Long Huyết! Gần đây sắp không trấn áp được nữa, Long Huyết đang điên cuồng phá phong, mà Sắc Dục Thiên Liên Hoa Huyết Quật, càng tế luyện xong Nghiệt Long Đao, Sắc Dục Thiên Nguyên Thần cảnh, sắp mang theo hai trăm tên thuộc hạ Huyết Ma Nguyên Anh cảnh, xâm lấn Độ Huyết Tự! Bên trong có Long Huyết phá phong, bên ngoài có Sắc Dục Thiên công tự, Độ Huyết Tự loạn trong giặc ngoài, giờ phút này là thời khắc nguy cấp nhất, tại hạ mặt dày, đã phái người đưa thiếp mời tiến về các đại tiên môn, còn ta thì tự mình đến Thiên Lang Tông, muốn mời Thiên Lang Tông viện trợ!
Phương Sân tỏ vẻ mong đợi nhìn về phía Lý Bắc Đấu.
- Long Huyết, Sắc Dục Thiên, nội ngoại giáp công? Ngươi sắp không chịu nổi?
Vương Khả cau mày nói.
- Đúng! Khổ không thể tả!
Phương Sân cười khổ nói.
Trương Chính Đạo từ cao ốc Thần Vương cách đó không xa đi ra nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, vừa rồi ngươi nói ai nội ngoại giáp công Phương Sân đại sư cơ? Bây giờ hoà thượng cũng biết chơi như vậy sao?
- Tránh sang một bên, chúng ta đang nói chính sự!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Vẻ mặt Phương Sân co rúm lại, tên Trương Chính Đạo này nói cái gì vậy? Vì sao ánh mắt mọi người nhìn ta lại trở nên là lạ?
Mạc Tam Sơn đỡ Phương Sân thở dài cất cao giọng nói:
- Các đại tiên môn chính đạo trong Thập Vạn Đại Sơn đồng khí liên chi, một phương gặp nạn bát phương trợ giúp, Phương Sân đại sư, ngươi yên tâm, lúc trước Thiên Lang Tông ta gặp nạn, may mà có các ngươi tới viện trợ, lần này Độ Huyết Tự các ngươi gặp nạn, Thiên Lang Tông ta sẽ không mặc kệ!
- Hay!
Có người lớn tiếng khen Mạc Tam Sơn hay.
Vương Khả cách đó không xa nhíu mày lại, gật đầu một cái:
- Mạc điện chủ hiểu rõ đại nghĩa! Bây giờ hành tung của tông chủ lúc ẩn lúc hiện, tạm thời không liên lạc được, lần này viện trợ Độ Huyết Tự, sẽ làm phiền Tây Lang Điện ngươi! Về phần Mạc điện chủ nguyện ý dẫn bao nhiêu người đi, toàn bộ dựa theo tâm ý của Mạc điện chủ, đừng làm mất mặt Thiên Lang Tông ta!
Vương Khả nói xong, sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ, ta không nói ta đi mà, ý của ta là Lý Bắc Đấu đi ấy!
- Tại hạ thực lực thấp, Thiên Lang Tông có người mạnh hơn ta!
Mạc Tam Sơn cau mày nói.
- Không có, sư huynh Lý Bắc Đấu của ta có nhiệm vụ khẩn cấp phải rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngươi cũng không phải không biết, không phải vừa rồi ở trong sơn môn đã nói với ngươi rồi sao? Trừ bỏ sư huynh Lý Bắc Đấu ta ra, tông chủ không ở nhà, Mộ Dung Lục Quang cũng không ở nhà, Thiên Lang Tông chỉ có ngươi là tu vi cao nhất! Mạc Tam Sơn, ngươi đại biểu Thiên Lang Tông đi, là đại biểu khí phách tông môn chúng ta, ngươi cũng không nên từ chối!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Mặt Mạc Tam Sơn đen lại.
Ta muốn đi, còn cần ngươi nói sao? Quan trọng là ta muốn Lý Bắc Đấu đi! Tu vi ta cao nhất ư?
Mạc Tam Sơn suy nghĩ, phát hiện hình như tu vi bản thân thật sự cao nhất. Thế nhưng ta đi có tác dụng gì?
Mạc Tam Sơn còn muốn nói tiếp cái gì, bỗng nhiên Phương Sân ở bên cạnh nhìn về phía Lý Bắc Đấu:
- Lý Bắc Đấu, ngươi phải rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn?
- Không sai, có nhiệm vụ khẩn cấp, ta phải rời đi một đoạn thời gian! Thế nhưng, ta sẽ thông báo tiền bối Thiên Lang Tông trở về!
Lý Bắc Đấu gật đầu một cái.
- Vậy ngươi rời đi, ai tới Vương Khả bảo vệ?
Sắc mặt Phương Sân khẽ động.
Ngươi đi? Ngươi đi thì tốt, ngươi vừa đi, sẽ không có ai tới bảo vệ Vương Khả! Còn không phải mặc cho chúng ta nhào nặn sao!
- Ta? Ta cũng không định ở lại đây, nói không chừng ta sẽ ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn chơi đùa cùng sư huynh, nghe nói bên ngoài có rất nhiều đồ tốt, vừa vặn đi chôm chỉa, à không, đi mua sắm!
Vương Khả nói.
Sắc mặt Phương Sân cứng đờ, ngươi và Lý Bắc Đấu rời đi? Vậy làm sao chúng ta tìm được ngươi?
- Vương Khả, ngươi cũng muốn ra ngoài?
Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.
- Hả, ta đang có ý nghĩ này, dù sao, cũng rất lâu rồi không gặp sư tôn!
Vương Khả nói.
Rời đi? Thập Vạn Đại Sơn vẫn còn một đống chuyện, làm sao bản thân có thể rời đi? Nhưng nhìn thấy cái biểu tình kia của Phương Sân, Vương Khả đã biết hắn có cái ý đồ xấu gì, mẹ kiếp, ta có thể để ngươi được như ý sao? Đương nhiên phải để ngươi giương mắt nhìn rồi!
- Vương Khả thí chủ,...., lần này tới cầu cứu Thiên Lang Tông, chính là muốn nhờ ngươi hỗ trợ!
Phương Sân lo lắng nói.
- Ta?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng, chúng ta muốn mượn sáu viên Định Hải Châu của ngươi, trấn áp tuyệt thế ma đầu Long Huyết!
Rốt cục Phương Sân cũng nói ra tiếng lòng.
Giờ khắc này, làm sao Vương Khả, Lý Bắc Đấu còn không rõ vì sao lúc trước Phương Sân muốn làm ra vẻ thê thảm lừa người? Hoá ra, hắn muốn mượn sáu viên Định Hải Châu!
- Trương Ly Nhi!
Vương Khả kêu lên.
- Làm sao?
Trương Ly Nhi giống như đoán được cái gì, trợn mắt nhìn Vương Khả.
- Trả sáu viên Định Hải Châu cho ta! Thế chấp cho vay đã kết thúc rồi!
Vương Khả kêu lên.
Trương Ly Nhi tỏ vẻ không tình nguyện:
- Ta mới chơi không tới một năm, ngươi đã muốn lấy lại? Lại nói, ta là người đảm bảo, đám người Điền Sư Trung còn chưa thanh toán phí đảm bảo cho ta!
- Ta trả một vạn cân linh thạch phí đảm bảo! Nhanh trả ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thế nhưng... !
Trương Ly Nhi vẫn tỏ vẻ không muốn như cũ.
- Ngươi quên hiệp ước rồi sao? Ngươi không trả lại Định Hải Châu, sẽ trở thành sính lễ!