Là ta cứu ngươi đấy, tiểu Trương à, ngươi không chân chính, không nghe Xà Vương khuyên, xông loạn vào nhà ta, suýt chút nữa để mạng nhỏ tại đây, nếu không phải là ta đi cứu ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ sao? Ngươi còn đoạt một phần truyền thừa Trương Thiên Sư của ta nữa!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Thần Hư lộ vẻ cứng ngắc nhìn về phía Vương Khả, nhất thời không biết nói thế nào.
- Đệ đệ ta là nhân viên của ngươi, đây không phải là việc ngươi nên làm sao?
Trương Ly Nhi trợn mắt nói.
- Cái gì mà nên, chẳng lẽ là nhân viên ta là có thể cướp đồ của ta sao!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Híc, Vương Khả, lần này xin lỗi, về sau ta sẽ đền bù tổn thất của ngươi!
Trương Thần Hư cười khổ nói.
- Cái này còn tạm được! Hiện tại ngươi vẫn còn tương đối yếu, trở về chúng ta lại tính toán!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Trương Thần Hư, ngươi lấy được truyền thừa của gia gia à? Nhanh, truyền cho ta, truyền cho ta!
Trương Chính Đạo lập tức kích động kêu lên.
Trương Thần Hư khẽ nhíu mày.
- Làm sao? Cha ngươi nói không nhận cha ta, cả đời không qua lại với nhau, nhưng đó là chuyện của thế hệ bọn họ, chúng ta là đời sau, gia gia của ta cũng là gia gia của ngươi! Dựa vào cái gì mà ngươi muốn độc hưởng truyền thừa của gia gia?
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
Trương Thần Hư lắc đầu:
- Truyền thừa của gia gia không thích hợp với ngươi!
Trương Chính Đạo:
-...
Ngươi thật không biết xấu hổ, bản thân có được chỗ tốt, không muốn chia sẻ, liền nói không quen biết ta? Uổng công lúc trước ta liều chết đi Liên Hoa Huyết Quật cứu ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy sao?
- Thế nhưng, trong phần truyền thừa này của gia gia, để lại cho ta một cái tin tức, hữu dụng với chúng ta!
Trương Thần Hư hít sâu một cái nói.
- Tin tức gì?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Ba phần bảo tàng gia gia chôn ở Thập Vạn Đại Sơn là cho ba người chúng ta!
Trương Thần Hư ngưng trọng nói.
- Ba phần bảo tàng? Cho ba người chúng ta?
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Đúng, cụ thể cái bảo tàng đó cho ai thì ta cũng không rõ lắm, nhưng dù sao ba người chúng ta cũng mỗi người một phần!
Trương Thần Hư gật đầu một cái.
- Gia gia để lại bảo tàng cho chúng ta? Ở đâu?
Trương Ly Nhi cũng kích động nói.
- Vừa rồi, ta bảo y tá giúp ta vẽ, các ngươi tự nhìn đi!
Trương Thần Hư nói.
Mọi người lập tức lấy ra một bức vẽ, vừa nhìn, gương mặt ba người Vương Khả đều co quắp lại.
- Ngươi, tranh của ngươi thuộc trường phái trừu tượng sao?
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
Đây là đồ chơi gì? Xem không hiểu! Đông hơi quét một vòng, tây hơi quét một vòng, phía trên một hình tam giác, phía dưới một hình tam giác, cái này bảo người ta xem thế nào?
- Hình tam giác chính là bảo tàng! Phân ra ba khu, cái vòng này là Trần Mạc, cái vòng này là Chướng Hải, cái vòng này là Thiên Lang Tông, cái vòng này là Kim Ô Tông, cái vòng này... !
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Đám người:
-...
- Ngươi không có tỉ lệ, xem hiểu cái búa gì!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta cũng không nói rõ được vị trí cụ thể, trong đầu có hình ảnh gia gia lưu lại, ta có thể tự mình đi, nhưng bây giờ ta còn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết truyền thừa của gia gia, cho nên phải chờ đã!
Trương Thần Hư nói.
- Cái bảo tàng hình tam giác này ở Trần Mạc?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Trần Mạc?
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
Lần này bản thân cũng muốn đi Trần Mạc!
- Đúng, ở Liên Hoa Huyết Quật, dưới lòng đất hai mươi dặm về hướng tây!
Trương Thần Hư nói.
- Dưới lòng đất Liên Hoa Huyết Quật hai mươi dặm về hướng tây? Ngươi trực tiếp nói như vậy không được sao? Vẽ cái gì vậy!
Vương Khả trợn mắt nói.
Nói một câu như này đơn giản biết bao, ngươi vẽ trừu tượng như vậy, ai biết!
- Ta vẽ là vì muốn các ngươi nhận rõ phương hướng, ta không vẽ sợ các ngươi không tìm thấy!
Trương Thần Hư giải thích nói.
Ba người:
-...
Con mẹ nó, chúng ta cám ơn ngươi, chuyện vốn đơn giản như vậy, lại bị ngươi biến thành phức tạp.
- Đúng lúc chúng ta đi ngang qua, vậy cứ đi lấy bảo tàng trước, sau đó cùng nhau đứng bên ngoài Độ Huyết Tự kiếm tiền, gõ gõ ám côn?
Trương Ly Nhi nhìn về phía hai người.
- Được!
Vương Khả, Trương Chính Đạo lập tức gật đầu một cái.
- Tỷ, tỷ không mang ta theo sao?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Ngươi cứ cẩn thận tĩnh dưỡng trước, hấp thu hoàn toàn truyền thừa của gia gia đi.
Trương Ly Nhi nói.
- Thế nhưng, các ngươi không tìm được địa phương dưới đất kia!
Trương Thần Hư nói.
- Đánh rắm, làm sao ở dưới lòng đất không tìm được? Ngươi mau ngủ đi, ngươi đã lấy được truyền thừa của gia gia, có được chỗ cực tốt, vẫn còn mặt mũi đến tranh sao!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Không phải ta tranh, gia gia lưu lại ba phần bảo tàng cho ba người chúng ta, mỗi người một phần, không phải của mình thì không lấy được!
Trương Thần Hư giải thích.
- Được rồi, được rồi, ngươi ngủ đi, chờ tin tức của chúng ta!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Này! Các ngươi đi vội vã như vậy làm gì?
Trương Thần Hư kêu lên.
Nhưng ba người Vương Khả đã quay đầu rời đi.
Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo ra khỏi cao ốc Thần Vương số một, liền không chờ đợi được, mang theo Vương Khả bay về phía chân trời.
Trương Thiên Sư lưu lại bảo tàng, còn chần chờ cái gì? Trước lấy tới tay rồi lại nói!
Được Trương Ly Nhi mang theo, tốc độ ba người trở nên cực nhanh, một ngày thời gian đã tới Trần Mạc, bay thêm một đoạn thời gian là đến vị trí dưới lòng đất Liên Hoa Huyết Quật hai mươi dặm về hướng tây.
Bốn phía nổi lên bão cát ngập trời, mặc dù cách Liên Hoa Huyết Quật không xa, nhưng trong hoàn cảnh bão cát này từ Liên Hoa Huyết Quật nhìn ra cũng không thể thấy rõ.
- Oanh, oanh, oanh!
Trương Chính Đạo không ngừng đánh ra lực lượng, đào hết cái hố to này đến cái hố to khác.
- Không có!
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Có phải Trương Thần Hư gạt chúng ta hay không?
Trương Chính Đạo cau mày nói.
- Chắc là không thể nào, hắn cũng không thể ngay cả tỷ tỷ của hắn cũng lừa gạt được?
Vương Khả cau mày nói.
- Thế nhưng, chỗ này làm gì có bảo tàng, chúng ta đã đào một ngày, nhưng không có một chút dấu vết bảo tàng!
Trương Chính Đạo cau mày nói.
- Có lẽ ở sâu trong lòng đất!
Vương Khả suy đoán nói.