Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 982 - Chương 982: Lòng Đất Có Quái Vật

Chương 982: Lòng đất có quái vật

- Sâu hơn? Thế nhưng cụ thể là nơi nào, ngươi cho ta cái vị trí cụ thể đi, cách Liên Hoa Huyết Quật hai mươi dặm về phía tây, nói thì đơn giản, nhưng Liên Hoa Huyết Quật lớn như vậy, hai mươi dặm về phía tây Liên Hoa Huyết Quật là tính từ vị trí nào, phạm vi này có chút rộng quá!

Trương Chính Đạo cau mày nói.

- Cứ đào như này, cũng không phải là biện pháp!

Vương Khả cau mày nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Trương Ly Nhi hỏi.

Vương Khả suy tư một chút:

- Tìm một tên thủ hạ của ta, hắn hết sức quen thuộc với nơi này!

- Ngươi còn có thủ hạ ở Trần Mạc?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Là Thử Vương! Ngươi cũng quen biết đấy! Không phải lần trước hắn đồng ý hiệu trung với ta, ta mới thả hắn một con đường sống à!

Vương Khả nói.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:

- Ngươi nói lần trước đến Liên Hoa Huyết Quật, ngươi dùng Thần Vương Ấn trấn áp hắn, còn cho hắn ăn đầy miệng lớn... đồ chơi kia, hắn mới bị ép quy thuận ngươi?

- Làm sao? Ngươi coi lời hắn nói ra là đánh rắm à!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Rõ ràng là giả!

Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói.

- Vậy ngươi có biện pháp nào tốt hơn hay không?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Hả!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.

- Vậy chẳng phải xong rồi sao, đừng nói nhảm, lão thử đào hang thiên kinh địa nghĩa, Thử Vương càng là ở trong này không biết bao nhiêu năm, đào bao nhiêu địa đạo, không tìm hắn thì tìm ai? Nói không chừng, bảo tàng đã bị hắn đào được rồi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vậy còn chờ cái gì!

Trương Ly Nhi nói.

- Đi theo ta!

Vương Khả nói.

Ba người lập tức đi thẳng đến Liên Hoa Huyết Quật.

Liên Hoa Huyết Quật là địa bàn của Sắc Dục Thiên, tự nhiên ba người vô cùng cẩn thận. Lén lén lút lút ẩn núp đến bên ngoài Liên Hoa Huyết Quật, nhìn một hồi lâu.

- Hình như không có người nào?

Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.

- Sắc Dục Thiên và đám Huyết Ma kia cũng không ở nhà sao?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Đương nhiên không ở nhà, bọn họ đều đi Độ Huyết Tự rồi, các ngươi cũng không phải không biết mà!

Vương Khả nói.

- Vậy Thử Vương cũng đi qua thì sao? Thử Vương không ở nơi này, chúng ta tới làm gì?

Trương Chính Đạo cau mày nói.

Trương Chính Đạo vừa nói xong, lại nhìn thấy nơi xa có hai người giống như đang cãi nhau.

- Thử Vương, Chu Lâm? Thế mà bọn hắn lại ở đây? Vương Khả, ta đã nói rồi, vận may của ngươi rất tốt! Chuyện này cũng có thể để cho ngươi đoán đúng!

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Đừng nói nhảm, thừa dịp hiện tại, tốc chiến tốc thắng!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Được!

Hai người ứng tiếng nói.

- Thần Vương Ấn, trấn!

Vương Khả quát nhẹ một tiếng.

Chỉ thấy, Thần Vương Ấn bay lên trời, đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

- Oanh!

Thần Vương Ấn rơi xuống đất, trong nháy mắt hết lên vô số bụi mù.

- Người nào?

Xung quanh có rất nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Nhưng đây đều là đệ tử yếu nhất, Tiên Thiên cảnh mà thôi, làm sao có thể chống đỡ được hai vị đại lão Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo, chỉ một lát công phu, tất cả mọi người đã bị đánh ngã!

- Á!

- Á!

Phía xa, Thần Vương Ấn hạ xuống, Thử Vương và Chu Lâm hét thảm một tiếng. Vậy mà trong lúc cãi lộn bị trấn áp xuống.

- Ai? Lại là ngươi? Vương Khả? Sao ngươi lại tới đây?

Thử Vương sợ hãi la lên.

- Vương Khả? Trương Chính Đạo?

Chu Lâm cũng lộ vẻ buồn bực kêu.

Giờ phút này hai người đều rất buồn bực, Sắc Dục Thiên dẫn đội đi đánh Độ Huyết Tự, hai người trốn được một chút thanh nhàn, ở lại coi nhà, nhưng ai có thể nghĩ đến, cái Liên Hoa Huyết Quật rỗng tuếch này, cũng có người đến đánh! Hơn nữa còn là tên khốn kiếp Vương Khả kia, mẹ kiếp, lần trước làm chúng ta thối đến bất tỉnh, lần này còn tới?

Vương Khả tai họa, tại sao ngươi lại đến? Rốt cuộc ngươi muốn tai họa chúng ta đến khi nào?

Liên Hoa Huyết Quật!

Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi ra tay, trong nháy mắt đã nắm được Liên Hoa Huyết Quật trống rỗng ở trong tay.

Chu Lâm, Thử Vương buồn bực bị ba người bắt lại, phong ấn tu vi.

- Vương Khả, đến cùng ngươi muốn làm gì? Chúng ta không có tiền!

Thử Vương buồn bực kêu.

- Vương Khả, ta nghe nói ngươi đã có được sáu viên Định Hải Châu, ngươi có nhiều tiền như vậy, còn nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì?

Chu Lâm cũng bi phẫn nói.

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, hai vị, không phải lúc trước các ngươi nói, muốn quy thuận ta sao?

Vương Khả nhìn về phía hai người.

Sắc mặt hai người cứng đờ. Ta chỉ nói mà thôi, ngươi tưởng là thật sao?

- Làm sao? Nói không giữ lời à?

Vương Khả trợn mắt nói.

Đương nhiên là nói không giữ lời rồi, nếu ta nói thật, không phải sẽ xui xẻo sao?

- Bái kiến chủ nhân!

Thử Vương buồn bực kêu.

- Bái kiến chủ nhân!

Chu Lâm cũng buồn bực kêu.

- Như này mới đúng, ta không có ép buộc các ngươi, mà chính các ngươi nói muốn hiệu trung với ta, ta tới tìm các ngươi, các ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

Thử Vương và Chu Lâm nhìn dây thừng trói mình một chút, gương mặt co giật, ngươi đối với chúng ta như vậy, còn muốn chúng ta không có phản ứng sao? Chúng ta cũng không phải kẻ ngốc.

- Chủ nhân, ngươi tìm chúng ta làm gì?

Thử Vương tỏ vẻ cổ quái nói.

- Ừ, chủ yếu là tìm Thử Vương ngươi, muốn mượn đám tiểu đệ chuột của ngươi dùng một chút, giúp ta đi đào bảo tàng!

Vương Khả nói thẳng.

- Đào bảo tàng?

Thử Vương, Chu Lâm trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.

Chuyện này mà ngươi cũng nói thẳng sao? Không sợ chúng ta tiết lộ à?

- Vương Khả, sao ngươi có thể nói sự tình bảo tàng cho bọn hắn?

Trương Chính Đạo ở một bên lo lắng nói.

- Sợ cái gì, không tìm thấy bảo tàng, ta không thả bọn họ, không được sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Hả!

Trương Chính Đạo sững sờ, ngươi nghĩ thật chu toàn.

- Bọn họ là thuộc hạ của ta, muốn bọn họ hỗ trợ, nhất định hai bên phải thẳng thắn đối đãi, bằng không trì hoãn thời gian của hai bên cũng không tốt!

Vương Khả trợn mắt nói.

Thử Vương, Chu Lâm lộ vẻ cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi trói chúng ta lại như này gọi là thẳng thắn đối đãi sao?

- Chủ nhân, ngươi muốn tìm cái gì? Ta sắp xếp cho ngươi? Cụ thể là ở chỗ nào?

Thử Vương nói.

Bình Luận (0)
Comment