- Ừ, địa điểm là hai mươi dặm phía tây Liên Hoa Huyết Quật, thế nhưng vừa rồi chúng ta đào qua, lại không đào được, cho nên hi vọng ngươi phái các tiểu đệ chuột của mình đi đào ở xung quanh!
Vương Khả giải thích nói.
- Hai mươi dặm phía tây Liên Hoa Huyết Quật? Lúc nào?
Thử Vương hỏi.
- Cái gì mà lúc nào, chỉ là hai mươi dặm phía tây Liên Hoa Huyết Quật mà thôi, chuyện này có gì mà nghe không hiểu?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Một năm trước, phong ấn mở ra, sau khi Sắc Dục Thiên lấy được Nghiệt Long Đao, vị trí Liên Hoa Huyết Quật đã dịch chuyển về hướng đông ba mươi dặm! Cho nên, ta muốn hỏi địa điểm này là một năm trước hay là vừa mới!
Thử Vương hỏi.
- Liên Hoa Huyết Quật dịch chuyển về hướng đông ba mươi dặm?
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nhìn Trương Chính Đạo.
- Ngươi đừng nhìn ta, xung quanh đây đều là sa mạc, ta căn bản không có tham chiếu, ta nào biết được!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Khó trách lúc trước chúng ta không đào được, đây không phải là hai mươi dặm về phía tây Liên Hoa Huyết Quật, mà là năm mươi dặm!
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Đúng vậy, các ngươi nhanh đi đào đi!
Thử Vương thúc giục nói.
- Không được, ngươi mang theo các tiểu đệ chuột đi cùng ta!
Vương Khả nói.
- Cái gì?
Thử Vương biến sắc.
- Làm sao? Ngộ nhỡ ngươi lừa phỉnh ta thì sao? Ta chạy tới không có, vậy không phải là phí công một chuyến à?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không, không, ta không thể đi, nơi đó không thể đi!
Thử Vương lo lắng nói.
- Quả nhiên ngươi đang gạt ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thật sự không có lừa ngươi, chỉ là hiện tại bên kia không đi được!
Thử Vương lo lắng nói.
- Không đi được?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Đúng vậy, tám mươi dặm hướng tây chính là Độ Huyết Tự, lúc này, Sắc Dục Thiên dẫn người tiến đánh Độ Huyết Tự, vốn đang không có gì, thế nhưng, thế nhưng, dưới nền đất xuất hiện quái vật!
Thử Vương buồn bực nói.
- Dưới nền đất xuất hiện quái vật?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Đúng vậy, Sắc Dục Thiên có hai trăm tên thuộc hạ Huyết Ma tu vi Nguyên Anh cảnh, chiến đấu cùng Độ Huyết Tự lâu như vậy, nhưng vì sao vẫn không có kết quả? Là bởi vì, phía dưới sa mạc quanh Độ Huyết Tự, có quái vật ăn thịt người, phàm là người rơi vào trong sa mạc, không bao lâu sẽ bị quái vật kéo vào chỗ sâu!
Thử Vương nói.
- Ngươi nói đùa cái gì vậy, dưới sa mạc có quái vật gì? Nhìn chằm chằm tất cả mọi người?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thật đấy, có gần năm mươi tên Huyết Ma Nguyên Anh cảnh, thủ hạ Sắc Dục Thiên bị quái vật dưới sa mạc ăn rồi, Độ Huyết Tự mời đệ tử các đại tiên môn tới tiếp viện, cũng có rất nhiều người bị quái vật dưới sa mạc ăn!
Thử Vương nói.
Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi đưa mắt nhìn nhau. Năm mươi tên Nguyên Anh cảnh bị quái vật không biết tên ăn sao?
- Đám tiểu đệ chuột của ta đi qua điều tra, cũng bị ăn không ít! Ta căn bản không dám đi qua! Vừa rồi ta còn cãi nhau với Chu Lâm đây này, Chu Lâm nói với ta, bảo ta đi hỗ trợ Sắc Dục Thiên. Bắt ta đi qua? Nằm mơ à, ta không đi chịu chết đâu!
Thử Vương lập tức hầm hừ nói.
Vương Khả nhìn về phía Chu Lâm.
Chu Lâm lộ vẻ cổ quái:
- Thúc tổ Sắc Dục Thiên bảo chúng ta trông coi nơi này, thật ra là do Thử Vương quá nhát gan thôi, chắc là không có chuyện gì lớn đâu!
- Đánh rắm, không có chuyện gì lớn? Ngay cả Sắc Dục Thiên cũng không có biện pháp bắt quái vật dưới sa mạc! Ta có bệnh hay sao mà đi cùng để chịu chết?
Thử Vương trợn mắt nói.
- Rốt cuộc có bao nhiêu quái vật, phạm vi lớn như vậy, các ngươi cách mấy chục dặm cũng sợ hãi sao?
Vương Khả cau mày nói.
- Quái vật này khó nói lắm, dù sao cũng xuất quỷ nhập thần, chỉ cần có người rơi xuống đất, rất nhanh quái vật sẽ cảm ứng được, ta không muốn đi đâu, sợ lắm, ngươi phải biết, lấy thực lực Nguyên Thần cảnh của Sắc Dục Thiên cũng không bắt được, ta đi không phải là tự tìm cái chết à?
Thử Vương trợn mắt nói.
- Đã có quái vật ăn người rồi, lúc này Sắc Dục Thiên còn ở lại đây tiến đánh Độ Huyết Tự sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Quái vật ăn Huyết Ma, đồng thời cũng ăn các hòa thượng Độ Huyết Tự, cũng không biết Sắc Dục Thiên nổi điên cái gì, giống như càng thêm liều mạng! Ta cảm giác, Sắc Dục Thiên biết nó là quái vật gì, hình như Sắc Dục Thiên bởi vì quái vật này, càng muốn huỷ diệt Độ Huyết Tự vậy!
Thử Vương cau mày nói.
Vương Khả nhìn về phía Chu Lâm.
Chu Lâm xụ mặt:
- Đừng hỏi ta, ta không biết rõ quái vật gì, thúc tổ cũng không chịu nói với ta!
- Phía dưới sa mạc gần Độ Huyết Tự có quái vật, vậy vị trí bảo tàng ta vừa mới nói cũng có sao?
Vương Khả cau mày nói.
- Không biết, thế nhưng phạm vi hoạt động của quái vật không ngừng mở rộng, vị trí bảo tàng ngươi nói đã nằm ở bên trong, ta không dám đi!
Thử Vương cau mày nói.
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo và Trương Ly Nhi.
- Cũng không thể có quái vật là không đi nữa?
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Vương Khả, hai người bọn hắn có thể gạt chúng ta hay không!
Trương Chính Đạo cau mày nói.
Vương Khả nhíu mày nhìn về phía Thử Vương và Chu Lâm.
- Trói Chu Lâm ở đây, chờ chúng ta trở về thì thả hắn, Thử Vương, ngươi đi theo chúng ta một chuyến!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
- Vương Khả, các ngươi mà đi chính là đi chịu chết, lúc nào quái vật cũng có thể xuất hiện, các ngươi còn dám đào địa đạo sao? Ta không muốn chết đâu!
Thử Vương lo lắng nói.
- Hừ, ngộ nhỡ các ngươi gạt ta thì làm sao bây giờ? Cứ quyết định như vậy đi, Thử Vương, ngươi mang theo một nhóm tiểu đệ chuột đi theo ta!
Vương Khả lập tức dùng giọng kiên quyết nói.
- Ta không muốn!
Thử Vương lo lắng nói.
- Ngươi có muốn thử cảm giác hôn mê lần trước nữa không?
Vương Khả trợn mắt nói.
Thử Vương:
"..."
Mùi hôi thối kia chính là ác mộng cả đời mình, Vương Khả, không phải ngươi vừa mới nói thẳng thắn đối đãi sao? Ngươi làm như này là thẳng thắn đối đãi sao?
Tự nhiên Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi ở một bên không có ý kiến.
Còn Chu Lâm thì lại nhíu chặt lông mày, sau khi ánh mắt biến ảo một trận liền nói: