- Hay là ta cũng đi cùng các ngươi!
- Ngươi?
Vương Khả sững sờ.
Ngươi chủ động đi cùng chúng ta? Ta đã chuẩn bị tha cho ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi cũng muốn kiếm một chén canh sao?
- Trước kia ta phát hiện một cái cổ mộ ở vị trí ngươi nói, ta đã kiểm tra qua, thế nhưng khi ta xuống dưới phát hiện không thứ gì đáng tiền thì đã rời đi, cộng thêm lúc ấy có việc gấp, nên cũng không coi là chuyện đáng kể, nhưng các ngươi nói chỗ kia có bảo tàng? Có lẽ ta có thể dẫn đường!
Chu Lâm cau mày nói.
Đám người:
"..."
Chu Lâm đi qua? Bảo tàng vẫn còn chứ? Cổ mộ? Cổ mộ ở đâu ra?
- Chu Lâm, ngươi đã đi qua à? Vậy cũng không nên để ta dẫn đường, ta có thể không đi hay không?
Thử Vương lập tức kích động nói.
- Không thể!
Vương Khả sầm mặt lại.
Thử Vương:
"..."
Ta đã biết ngươi là tai họa mà, chắc chắn sẽ không để cho ta sống tốt.
- Cởi ra dây thừng và phong ấn của bọn họ ra, chúng ta đi!
Vương Khả hít sâu một cái nói.
- Vương Khả, ngươi muốn thả bọn họ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Bọn họ đã hiệu trung với ta, tự nhiên ta phải bảo vệ bọn hắn an toàn, ngộ nhỡ thật sự có quái vật, tu vi bọn họ bị phong ấn sẽ không chạy thoát! Ta tìm bọn hắn hỗ trợ, chứ không phải để bọn hắn chịu chết!
Vương Khả trầm giọng nói.
Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi lộ vẻ không tình nguyện, còn Thử Vương và Chu Lâm lại kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, ngươi thật sự muốn thả chúng ta?
- Bành!
Chu Lâm, Thử Vương lập tức tự do.
- Đi thôi, nếu Chu Lâm đã đi qua, vậy Chu Lâm dẫn đường!
Vương Khả phân chia.
Thử Vương và Chu Lâm nhìn nhau một cái, cuối cùng không có cự tuyệt, cự tuyệt cũng vô dụng, không nói Vương Khả có Thần Vương Ấn, chính mình cũng không đánh lại Trương Ly Nhi.
Đoàn người nhanh chóng tiến thẳng đến một mảnh sa mạc ngoài năm mươi dặm.
Bốn phía vẫn là bão cát rất lớn, mà ở nơi đó, có một tảng đá cao vút.
- Chính là ở bên cạnh tảng đá kia, ở đó có một cái huyệt động, các ngươi đi theo ta!
Chu Lâm nói.
Quả nhiên, Chu Lâm nói không sai, bên cạnh tảng đá có một cái hang động cực kỳ bí ẩn, đoàn người đi theo Chu Lâm bước vào bên trong huyệt động. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, quả nhiên nó giống như một cái địa cung.
- Xem ra, tìm đúng chỗ rồi!
Ánh mắt Trương Ly Nhi sáng lên.
- Gia gia ngươi chôn bảo tàng thật thú vị, sợ người khác không biết hay sao mà còn xây một cái địa cung cổ mộ?
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
- Làm sao ta biết được!
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Các ngươi quét hình trước một chút, à không, dùng thần thức kiểm tra trước một chút!
Vương Khả nói.
- Dò xét không được bao nhiêu, đất đá nơi này quá dày, che chắn thần thức!
Trương Chính Đạo cau mày nói.
- Vậy đừng quản nhiều nữa, tìm trước đã, địa cung này tuy lớn nhưng cũng không lớn hơn được bao nhiêu, ta kèm Chu Lâm, Trương Chính Đạo kèm Thử Vương, chúng ta chia ra ba đường, mau tìm!
Trương Ly Nhi nhìn một cái ngã ba dưới địa cung trầm giọng nói.
Vương Khả và Trương Chính Đạo nhìn về phía Trương Ly Nhi.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Ngươi không nghe Thử Vương nói, ở đây có quái vật sao? Còn tách ra đi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đúng vậy đúng vậy, tách ra đi, sẽ không an toàn!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
Thử Vương ở một bên liều mạng gật đầu.
Trương Ly Nhi:
"..."
Là kinh nghiệm giang hồ của ta đơn giản sao?
Bên trong địa cung!
Gương mặt Chu Lâm co quắp lại, bị đẩy đi ở phía trước, Vương Khả đi ở sau lưng Chu Lâm.
- Vì sao bắt ta đi trước?
Chu Lâm buồn bực nói.
- Ngươi đã từng tới nơi này, chúng ta thì không, đương nhiên là ngươi dẫn đường rồi, không phải lúc trước ngươi la hét muốn dẫn đường sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Chu Lâm:
"..."
Chu Lâm nghiến răng, trong mắt lóe lên vẻ độc ác, tiếp tục đi về phía trước.
- A!
Bỗng nhiên Chu Lâm hét to một tiếng.
- Làm gì vậy? Ngươi làm gì vậy? Làm ta giật cả mình!
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Đúng vậy, Chu Lâm ngươi hô cái gì vậy? Đừng gọi quái vật tới đấy!
Thử Vương cũng nói.
- Ta hô lên lấy thêm can đảm thì làm sao? Ngươi không cho hô, ngươi lên trước dẫn đường đi?
Chu Lâm kêu lên.
Đám người:
"..."
Không có người tiến lên, hiển nhiên mặc kệ Chu Lâm hô.
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nhìn Thử Vương:
- Mẹ kiếp, Thử Vương, ngươi run thành cái gì vậy? Chúng ta là một đám đại lão Nguyên Anh cảnh, lúc đầu không sợ chút nào, ngươi làm như này là đang truyền nhiễm bầu không khí khủng bố cho chúng ta sao? Run rẩy thành dạng này?
- Đúng vậy, một cái địa cung hoang phế mà thôi, lúc đầu gia gia ta lưu lại bảo tàng cho chúng ta là chuyện vui, ngươi lại kể chuyện khủng bố về Liên Hoa Huyết Quật, bây giờ còn run rẩy thành dạng này, làm hại trong lòng ta cũng nao nao!
Trương Ly Nhi trợn mắt nói.
- Ta sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, ta đã nói đừng tới, các ngươi cứ nhất định muốn đến! Ta đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều Nguyên Anh cảnh, bị quái vật kéo xuống phía dưới sa mạc, một chút sức phản kháng cũng không có, nếu chúng ta gặp phải quái vật kia, nhất định sẽ chết!
Thử Vương kinh sợ nói.
- Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại! Ta cũng bắt đầu run rồi đấy!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Uy, có người hay không, chúng ta tới đấy, chúng ta có bốn cái Nguyên Anh cảnh, chúng ta có Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, Thử Vương và Chu Lâm ta, chúng ta tới tìm bảo tàng!
Chu Lâm vừa đi vừa hô hào.
- Chu Lâm, ngươi hô như vậy là có ý gì?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ta, ta tăng thêm lòng dũng cảm!
Chu Lâm nói.
- Đánh rắm, ngươi tăng thêm lòng dũng cảm thì cứ tăng, ngươi gọi tên của chúng ta làm gì?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Đúng vậy, ngươi hô như thế, giống như đang mật báo cho quái vật ấy, mẹ nó, nói ra nội tình và toàn bộ nhân viên của chúng ta là có ý gì?
Thử Vương cũng trợn mắt kêu lên.
- Ta tăng thêm lòng dũng cảm, có bản lĩnh, ngươi đi trước đi!
Chu Lâm nhìn về phía Thử Vương.
Sắc mặt Thử Vương cứng đờ, lập tức sợ hãi.
- Có ai không, chúng ta tới đây, chúng ta có bốn cái Nguyên Anh cảnh đấy, chúng ta có Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, Thử Vương và Chu Lâm ta, ta đi ở phía trước nhất, chúng ta là tới tìm bảo tàng!