Trương Ly Nhi vẫn khó hiểu nói.
Đây là cái nguyên lý gì? Làm sao Vương Khả có thể nói ra chân tướng?
- Trong cơ thể ta có một cỗ lực lượng do một vị tiền bối phong ấn, cỗ lực lượng này, giúp ta chống đỡ công kích của người khác, vừa giúp ta tăng cao tu vi, tên hòa thượng bị bệnh tâm thần này, giúp ta đánh tan cỗ lực lượng trong thể nội kia, ta liền đột phá một cách tự nhiên, Trương Ly Nhi, hiện tại có thể đừng chú ý mấy cái vấn đề vô dụng này hay không!
Vương Khả trợn mắt nói.
Đám người Trương Chính Đạo trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, cái này là đồ vô dụng sao? Chúng ta muốn tăng cao tu vi, ngậm biết bao nhiêu đắng, ngươi lại dễ dàng như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
- Chu Lâm? Ta vẫn luôn hỏi vì sao lúc trước ngươi bỗng nhiên muốn dẫn đường cho chúng ta, hoá ra ngươi đã sớm biết nơi này có bảo tàng!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Còn nữa, vừa rồi ngươi hô khẩu hiệu tăng thêm lòng dũng cảm, rõ ràng là mật báo cho đám hòa thượng này, Chu Lâm, rốt cuộc ngươi là người bên nào? Ngươi muốn phản bội Sắc Dục Thiên, gia nhập vào Độ Huyết Tự sao?
Thử Vương cũng sợ hãi kêu lên.
Trương Ly Nhi cầm kiếm nhìn đám hòa thượng cách đó không xa, vẫn không chịu đi kia.
Đột nhiên ánh mắt Trương Chính Đạo ở một bên sáng lên:
- Bảo tàng, bảo tàng ở chỗ này!
- Cái gì?
Chân mày Vương Khả cau lại nhìn tới.
Có khả năng vừa rồi thập bát đồng nhân đánh vỡ một bên khác của vách tường, giống như có cái bảo vật nào đó bắn ra vô số ánh sáng màu hồng vậy.
- Đó là... !
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Đó là bảo vật của Độ Huyết Tự ta! Không có quan hệ với ngươi, Vương Khả, mau thả sư đệ của chúng ta ra, lập tức rời khỏi nơi này, bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí!
Một đám hòa thượng đồng nhân kêu lên.
- Ngươi đánh rắm, đây là gia gia ta lưu cho chúng ta!
Trương Ly Nhi trợn mắt nói.
- Mau thả các sư huynh của ta ra, Vương Khả, sư huynh ta bị ngươi đánh lén nên mới bị bắt, nếu ngươi dám tổn thương bọn họ, Độ Huyết Tự sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Chu Lâm trợn mắt nói.
- Chu Lâm, ngươi muốn đổi trắng thay đen sao? Không phải vừa rồi các ngươi đánh lén ta à? Ngươi là tên bạch nhãn lang, nói thần phục ta, nên ta mới không phong ấn tu vi của ngươi, cho ngươi tự do, cho ngươi tôn trọng, ngươi lại đi cùng đám hòa thượng này? Hừ, loại người hai mặt như ngươi, cho dù hiện tại trung thành với ta, ta cũng sẽ không chấp nhận ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ai muốn hiệu trung ngươi! Ngươi cho rằng ta và Thử Vương thật sự hiệu trung ngươi sao? Ha ha ha, Vương Khả, ngươi đừng ngốc, ngươi hỏi Thử Vương một chút, hắn thành tâm hiệu trung ngươi sao?
Chu Lâm khinh thường nói.
Mọi người nhìn về phía Thử Vương.
Sắc mặt Thử Vương cứng đờ, các ngươi nhìn ta làm gì? Mẹ nó, bây giờ ta có thể làm gì? Chu Lâm ôm chân Độ Huyết Tự, hiện tại ta không chọn đội, định chờ hai bên cùng làm sạch ta sao?
- Vương Khả chủ nhân, ta thành tâm thuần phục ngươi!
Thử Vương lập tức giơ cờ xí kêu lên.
Chu Lâm:
"..."
- Nhìn xem, Thử Vương thuần phục ta, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình tên bạch nhãn lang ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Chu Lâm:
"..."
Bên trong địa cung!
Vương Khả, Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo, Thử Vương trói mười tên đồng nhân bị bắt lại, phong ấn tu vi của họ ở trước mặt Chu Lâm và tám tên đồng nhân.
- Đến đi, các ngươi tiến lên một bước nữa, ta sẽ giết bọn hắn!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Còn không khoanh tay chịu trói, nếu không ta sẽ giết bọn hắn!
Thử Vương cũng trừng mắt kêu lên.
Sắc mặt Chu Lâm và tám tên đồng nhân cách đó không xa trở nên khó coi.
Nếu không phải mười vị sư huynh bị Vương Khả bắt được, thì mình cũng không bị uy hiếp.
Không những thế đám người Vương Khả còn ở ngay trước mặt mình, lột toàn bộ vòng tay trữ vật của mười vị sư huynh bị bắt kia.
- Quy tắc cũ, phân phối theo sức lực, ta dùng Thần Vương Ấn trấn áp sáu tên đồng nhân, xuất lực nhiều nhất, ta phải được bốn cái vòng tay trữ vật, Trương Ly Nhi thực lực mạnh nhất, được ba cái vòng tay trữ vật, Trương Chính Đạo qua loa, chỉ được hai cái vòng tay trữ vật, Thử Vương rác rưởi nhất, được chia một cái vòng tay trữ vật!
Vương Khả phân công nói.
- Được!
Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo gật đầu một cái, tự nhiên không có ý kiến.
- Ta cũng có phần?
Thử Vương sững sờ.
- Nói nhảm, ngươi đã xuất lực, đương nhiên sẽ có, bắt mười tên hòa thượng, mười cái vòng tay trữ vật, lần này chúng ta sẽ không nhìn trong vòng tay trữ vật có đồ gì, hoàn toàn dựa vào vận may!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Được!
Vương Khả cầm bốn cái vòng tay trữ vật, Trương Ly Nhi cầm ba cái, Trương Chính Đạo cầm hai cái, Thử Vương lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi cầm một cái vòng tay trữ vật.
- Thử Vương, vẻ mặt này của ngươi là sao vậy?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta, lần thứ nhất ta ở cùng với ngươi mà lấy được tiền về!
Thử Vương lộ vẻ không tin nói.
- Bây giờ ngươi là thuộc hạ của ta, tự nhiên đi theo ta ăn thịt, trước kia ngươi muốn đối phó ta, đương nhiên ta sẽ tịch thu tiền tài của ngươi, để tránh ngươi làm xằng làm bậy!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đúng vậy, mặc dù Vương Khả keo kiệt, nhưng thời điểm chia tiền, tuyệt đối không chiếm lợi của người khác! Vừa rồi ngươi xuất lực giúp chúng ta ngăn chặn đám hòa thượng kia, đương nhiên là có phần! Nếu ngươi cảm thấy không quen, có thể đưa phần của ngươi cho ta!
Trương Chính Đạo lấy tay tới bắt.
- Đánh rắm, đây là của ta!
Thử Vương lập tức nuốt vòng tay trữ vật xuống.
Đám người kết thúc chia của, bỗng nhiên nhìn về phía chín người Chu Lâm.
Vừa rồi Thử Vương vẫn chưa quyết định, nhưng sau khi phân chia chỗ tốt xong, mắt Thử Vương lập tức tràn đầy hồng quang.
- Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, ở đây còn chín người nữa, chúng ta có cần cùng nhau thêm chút sức, bắt bọn họ lại hay không, khẳng định trên người bọn họ có tiền!
Nhiệt huyết toàn thân Thử Vương sôi trào nói.
Sắc mặt đám người Chu Lâm ở phía đối diện cứng đờ, đám người một mặt sợ ném chuột vỡ bình, một mặt lo lắng Thần Vương Ấn của Vương Khả, đồ chơi kia căn bản không được ngăn, chỉ có thể chạy trốn!