- Oanh!
Trương Chính Đạo giống như bị miểu sát, lần lượt bị Huyết Thần Tử đối ứng bản thân đánh bại.
Còn Chu Lâm và thập bát đồng nhân coi như có nhận biết dúng đắn về mình, trong lúc nhất thời đánh lên khí thế hừng hực, hai bên bất phân thắng bại.
Giờ phút này, Huyết Thần Tử Vương Khả cũng chạy về phía Vương Khả.
- Rống!
Huyết Thần Tử rống to một tiếng, đánh một chưởng về phía Vương Khả.
Vương Khả biến sắc, vỗ tới một chưởng.
- Oanh!
Trong nháy mắt Huyết Thần Tử đối ứng Vương Khả bị Vương Khả đánh bay.
- Cái gì?
Tất cả mọi người không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
- Hả? Tên Huyết Thần Tử này, cũng không có gì đặc biệt? Một chiêu đã bị quật ngã!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vương Khả cõng Trương Ly Nhi, đi về phía Huyết Thần Tử đang nhào tới lần thứ hai.
- Ba!
Chỉ một bạt tai, Vương Khả đã đánh bay Huyết Thần Tử mô phỏng bản thân mình.
- Vì sao? Vương Khả, vì sao Huyết Thần Tử mô phỏng ngươi chỉ có thực lực Tiên Thiên cảnh?
Trương Chính Đạo sợ hãi la lên.
Hiện tại Vương Khả đã là Kim Đan cảnh đệ bát trọng, đập Huyết Thần Tử thực lực Tiên Thiên cảnh, không phải giống như chơi đùa sao?
- Ta cũng không biết!
Vương Khả cau mày nói.
- Không đúng, chẳng lẽ sự miêu tả và mong chờ về mình trong nội tâm ngươi chính là Tiên Thiên cảnh sao? Vương Khả, mỗi người chúng ta đều hy vọng bản thân mạnh lên, trở nên càng ngày càng mạnh! Nhưng thứ ngươi theo đuổi, chờ mong lại chính là tu vi mình rất yếu sao? Nội tâm của ngươi hi vọng mình yếu như gà? Vì sao vậy?
Trương Chính Đạo trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả sững sờ, nội tâm của ta chờ mong bản thân rất yếu sao?
Híc, hình như có băn khoăn về phương diện này, ta mong tu vi ta không gia tăng, bằng không ta sẽ bị hoả táng, hơn nữa tu vi càng cao, sẽ càng cần nhiều công đức, nào có nhiều công đức như vậy, nếu tu vi mình là Tiên Thiên cảnh thì tốt biết bao! Như thế sẽ không cần lo lắng bị hoả táng, cũng không cần lo lắng không đủ công đức.
Giờ phút này, Huyết Thần Tử Vương Khả lại đánh tới lần nữa.
- Ba!
Vương Khả lại dùng một bàn tay đánh bay hắn.
Thập Bát La Hán, Chu Lâm đang mệt mỏi ứng phó và Trương Chính Đạo máu me khắp người cùng nhau nhìn về phía Vương Khả.
Vì sao? Vì sao đối thủ của ngươi, yếu đuối như thế? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Chuyện này không công bằng!
Bốn phía địa cung, toàn là dịch thể huyết sắc sền sệch, đây chính là quái vật Thử Vương nói tới sao, cái huyết trì sền sệt này có thể chiếu rõ lòng người, ngưng hiện ra một đám Huyết Thần Tử có dung mạo giống mọi người như đúc, Huyết Thần Tử lấy sự miêu tả và chờ mong của mình về thực lực làm tiêu chuẩn thực lực!
Trong lúc nhất thời, thập bát đồng nhân, Trương Chính Đạo, Chu Lâm đều bị Huyết Thần Tử của mình vây khốn.
Ngươi có chiêu thức gì, Huyết Thần Tử cũng có thể mô phỏng ra được, ngươi làm thế nào, bọn chúng liền làm như thế đó, trong lúc nhất thời, Trương Chính Đạo bị chà đạp mãnh liệt một phen, máu me khắp người, vô cùng thê thảm, Chu Lâm và thập bát đồng nhân thì cũng không khá hơn chút nào.
Chỉ có Vương Khả tà môn, vừa cõng Trương Ly Nhi mọc lông vừa thành thạo đối mặt với Huyết Thần Tử của mình.
- Ba!
Vương Khả dùng một bàn tay quất lên mặt Huyết Thần Tử, trong nháy mắt Huyết Thần Tử bị đánh bay ra ngoài.
Huyết Thần Tử không tin, lần thứ hai đánh tới!
- Ba!
Vương Khả lại một cái tát đánh bay Huyết Thần Tử mô phỏng mình.
- Ba! Ba! Ba! Ba!... !
Vương Khả thoải mái tự nhiên giống như vút con quay.
Nhìn Trương Chính Đạo, thập bát đồng nhân, Chu Lâm cách đó không xa đều thổ huyết, bị Huyết Thần Tử của bản thân càng đánh thổ huyết.
- Vương Khả, vì sao Huyết Thần Tử của ngươi yếu như vậy? Chuyện này không có đạo lý, không phù hợp logic!
Khắp người Trương Chính Đạo toàn máu me buồn bực nói.
- Không có gì đặc biệt, ta nhìn ra, chỉ cần ta không sử dụng pháp bảo, dùng tay tát là Huyết Thần Tử cũng không tính là gì! Các ngươi học ta thử xem!
Vương Khả nói.
Sắc mặt đám người trở nên cổ quái, nhưng Trương Chính Đạo vẫn thu hồi trường kiếm.
- Oanh!
Trương Chính Đạo vẫn bị đánh bay.
- Cái này không dùng được!
Trương Chính Đạo ở giữa không trung phun ra máu, uất ức quát.
Thập bát đồng nhân vừa muốn thu gậy lại, lại nắm chặt lần thứ hai.
- Không được, cái Huyết Thần Tử này mạnh hơn so với ta! Huyết Thần Tử của ngươi chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh, đương nhiên tùy ngươi tát rồi! Chúng ta chỉ có nước bị hành hạ!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Vương Khả, trong lòng ngươi kỳ vọng bản thân chỉ là Tiên Thiên cảnh sao?
Một tên đồng nhân bị đánh hộc máu cũng buồn bực nói.
- Cho nên nói, bình thường các ngươi không thể tự kiểm điểm, tại sao phải coi chính mình rất lợi hại chứ? Như này không phải hại chính mình sao, phải có tâm khiêm tốn đối với tu vi của bản thân! Phải khiêm tốn một chút!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đám người:
-...
Khiêm tốn cái em gái ngươi ấy! Nếu tu tiên giả không có nội tâm mạnh mẽ, làm sao vượt qua mọi chông gai, vượt qua khó khăn trên đường tu đạo? Một người nội tâm không đủ mạnh, dựa vào cái gì gia tăng tu vi?
Có ai không thích bay lên cửu thiên vân tiêu? Ai nguyện ý đợi trong bùn nhão không chịu đề cao? Khiêm tốn, khiêm tốn cái rắm à!
- Ba! Ba! Ba!...
Nhìn Vương Khả ở kia tát Huyết Thần Tử, tất cả đám người bị Huyết Thần Tử đánh đều lộ ra vẻ uất ức, con mẹ nó, vì sao lại thành ra thế này?
- Vương Khả, ngươi đừng tát nữa, ngươi xem có biện pháp nào chạy đi, hoặc có biện pháp nào mở ra một lỗ hổng để chúng ta ra ngoài hay không!
Trương Chính Đạo buồn bực kêu.
- Để ta thử xem!
Vương Khả mở miệng nói.
- Oanh!
Vương Khả tát bay tên Huyết Thần Tử kia ra, lập tức đánh một chưởng về phía phía huyết trì trên nóc nhà, thế nhưng lực phòng ngự của huyết trì quá mức mạnh mẽ, Vương Khả căn bản không phá nổi.
- Vô dụng, không mở được!
Vương Khả cau mày nói.
- Với lực lượng Kim Đan cảnh của ngươi đương nhiên không mở ra được rồi, không phải ngươi có Thần Vương Ấn sao? Đập đi! Còn có Đại La Kim Bát nữa!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Thử xem!
Vương Khả lật tay lấy ra pháp bảo.
- Oanh! Oanh!