Chu Lâm đi ra ngoài khinh thường nói.
Thập bát đồng nhân tỏ vẻ không hiểu. Thế nhưng, rất nhanh, đám người đã thấy Long Cốt ở giữa không trung.
Long Cốt cũng đang choáng váng, ta dùng Bất Giới Hòa Thượng đập hai tên khốn nạn Vương Khả và Trương Chính Đạo, tại sao hai người bọn hắn lại ôm Bất Giới Hòa Thượng nhảy vào huyết trì? Bọn họ, không ra ngoài sao? Đây là vì cái gì?
- Rơi vào huyết hải, không phải tự tìm đường chết sao? Vương Khả, Trương Chính Đạo mang theo Bất Giới Hòa Thượng cùng tự sát? Con mẹ nó, đây là tình huống gì vậy?
Long Cốt sững sờ.
- Long Cốt?
Thập bát đồng nhân biến sắc.
Chu Lâm cũng hoảng sợ quay đầu muốn chạy trốn.
- Đi? Ta xem hôm nay người nào đi được!
Long Cốt hét to một tiếng.
- Oanh!
Đột nhiên xung quanh huyết trì bắn ra từng cây cốt thứ, cốt thứ trùng thiên, giống như hình thành một cái lồng giam, bao phủ tất cả mọi người vào trong đó.
- Các ngươi nói cho ta biết, đây là có chuyện gì? Tại sao các ngươi có thể trốn ra khỏi huyết hải được? Còn nữa, đám người Vương Khả quay ngược lại tự sát làm gì?
Long Cốt trừng mắt nhìn về phía đám người.
Đám người:
-...
Ngươi bệnh tâm thần à, ngươi hỏi chúng ta làm gì? Ngươi hỏi Vương Khả ấy, hắn ở ngay phía dưới, lại không chạy!
Bên trong huyết trì dưới địa cung!
Bất Giới Hòa Thượng vốn đang nghi hoặc tại sao Huyết Thần Tử nơi này lại cổ quái như vậy, Trương Chính Đạo bị Huyết Thần Tử hành hạ, còn Vương Khả lại hành ngược Huyết Thần Tử, chuyện này không đúng, nhưng một khắc sau, Bất Giới Hòa Thượng lại trợn tròn mắt.
Bởi vì, ở trước mặt Bất Giới Hòa Thượng, cũng chậm rãi ngưng tụ một tên Huyết Thần Tử mô phỏng Bất Giới Hòa Thượng.
- Xong rồi, xong rồi, Vương Khả, Huyết Thần Tử của ta sắp xuất hiện rồi, xong đời rồi!
Bất Giới Hòa Thượng sợ hãi la lên.
- Cái gì mà xong đời, ngươi chính là một phế nhân không có tu vi, sợ gì Huyết Thần Tử của ngươi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không phải, bây giờ ta không có tu vi, nhưng trước kia ta có, trước kia ta ở trong nội tâm rất lợi hại, bên trong nội tâm của ta, ta một mực là vô địch thiên hạ! Huyết Thần Tử của ta vừa ra, chúng ta đều phải chết!
Bất Giới Hòa Thượng hoảng sợ kêu lên.
Quả nhiên, Huyết Thần Tử mô phỏng Bất Giới Hòa Thượng ngưng tụ có chút chậm, trong lúc nhất thời tụ tập càng ngày càng nhiều huyết thủy, một cỗ khí tức kinh khủng phát ra, Vương Khả thấy vậy sắc mặt đại biến.
- Con mẹ ngươi bị bệnh tâm thần à, một phế nhân không có tu vi, cứ muốn tưởng tượng mình thành vô địch thiên hạ làm gì? Ngươi như này không phải là tự tìm phiền phức sao?
Vương Khả trừng mắt tức giận nói.
- Ta cũng không biết, bình thường không có việc gì, tưởng tượng một chút cũng không được à?
Bất Giới Hòa Thượng lộ vẻ đau khổ.
- Bất Giới Hòa Thượng, ta đã đủ tự luyến rồi, tại sao ngươi lại động kinh như vậy? Khí tức này càng ngày càng mạnh, ngươi muốn tự tìm cái chết à!
Trương Chính Đạo sợ hãi la lên.
- Ta cũng không có cách nào, đầu suy nghĩ, ta khống chế không nổi bản thân!
Bất Giới Hòa Thượng buồn bực nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Nhìn bộ dạng này, Huyết Thần Tử mô phỏng Bất Giới Hòa Thượng, còn lợi hại hơn so với Long Cốt, chúng ta như này là nhảy hố sao?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Chớ nóng vội, không có việc gì!
Vương Khả nói.
- Làm sao không có việc gì? Ngươi có thể đối phó?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Không phải, ngươi không nhìn thấy Trương Ly Nhi trên bả vai ta sao? Chỉ cần ngủ, thì sẽ không có Huyết Thần Tử!
Vương Khả nói.
- Ngủ? Trương Ly Nhi là nhập định! Nhưng Bất Giới Hòa Thượng thì không?
Trương Chính Đạo nhìn về phía Bất Giới Hòa Thượng.
- Ngất đi là được!
Vương Khả nói.
- Ta? Ngất đi?
Bất Giới Hòa Thượng trợn mắt nói.
- Bằng không làm sao bây giờ? Nhanh lên, lát nữa Huyết Thần Tử của ngươi ngưng tụ xong, chúng ta đều bị xui xẻo, Trương Chính Đạo, đánh cho hắn bất tỉnh!
Vương Khả nói.
- Chờ một chút!
Bất Giới Hòa Thượng sợ hãi la lên.
Đáng tiếc, Bất Giới Hòa Thượng hô trễ, trong tay Trương Chính Đạo nhiều hơn một cây côn sắt, lập tức đập vào phía sau đầu.
- Coong!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên ở sau đầu Bất Giới Hòa Thượng, Bất Giới Hòa Thượng lảo đảo một cái, nhưng người không có việc gì.
Trương Chính Đạo nhìn côn sắt trong tay, sắc mặt cứng đờ nói:
- Không đạo lý, dưới một gậy của ta, ngay cả Kim Đan cảnh cũng không chịu được, ngươi lại không có việc gì? Cây gậy của ta lại cong? Vô lý! Tiếp tục!
Trương Chính Đạo vội vàng gõ tiếp.
- Coong, coong, coong... !
- Đừng gõ, vô dụng thôi, vô dụng thôi, ta đã luyện qua Thiết Đầu Công!
Bất Giới Hòa Thượng lo lắng kêu.
Vương Khả:
-...
Trương Chính Đạo:
-...
Ngươi đã luyện qua Thiết Đầu Công?
Bất Giới Hòa Thượng vuốt vuốt đầu, lộ vẻ khổ sở nói:
- Trước kia tu vi ta chưa bị phế, ta có luyện qua Thiết Đầu Công, mặc dù không còn tu vi, nhưng đầu vẫn là mình đồng da sắt, gõ không ngất!
- Vậy làm sao bây giờ? Ngươi không ngất đi, cái Huyết Thần Tử này của ngươi sẽ còn mạnh lên! Vậy ngươi nhập định đi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Cái này là tự nhiên, làm sao có thể nhập định được?
Bất Giới Hòa Thượng lo lắng nói.
- Vậy chỉ có thể dùng biện pháp kia!
Vương Khả cau mày nói.
Trương Chính Đạo biến sắc, bỗng nhiên trầm mặc lại.
- Biện pháp gì?
Bất Giới Hòa Thượng hiếu kỳ nói.
- Trương Chính Đạo, ngươi chuẩn bị một chút, ôm lấy Bất Giới Hòa Thượng, ta tới động thủ!
Vương Khả nói.
- Được!
Trương Chính Đạo ôm chặt lấy Bất Giới Hòa Thượng.
- Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì?
Bất Giới Hòa Thượng sợ hãi la lên.
- Bất Giới Hòa Thượng, ngươi phải biết, chúng ta đang cứu ngươi, mong ngươi có thể hiểu!
Vương Khả nói.
- Cứu ta? Thế nhưng, năm đó ta vì để cho mình lúc nào cũng có thể duy trì thanh tỉnh nên ta đã luyện qua Thiết Đầu Công, ta không ngất được!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Sẽ ngất, chiêu này của Vương Khả, vẫn chưa thất bại lần nào!
Trương Chính Đạo nói.
Lúc này, trong tay Vương Khả xuất hiện một đoàn trọc chân nguyên, bỗng nhiên nhét vào trong miệng Bất Giới Hòa Thượng.
- Ô ô ô!
Bất Giới Hòa Thượng trừng mắt muốn nói điều gì.
Nhưng mùi hôi thối giống như sấm sét giữa trời quang, lập tức bay thẳng đến não hải Bất Giới Hòa Thượng.
- Ô ô ô ô ô!
Bất Giới Hòa Thượng trợn mắt điên cuồng giãy dụa.