Bất Diệt Thánh Linh

Chương 131

Tận sâu trong sơn lĩnh, cây cỏ mênh mông.

Lúc này, một thân ảnh đang liều mạng chạy trốn trong rừng cây, mà đằng sau hắn là một bầy huyết lang đuổi sát không ngừng.

Huyết lang, mặc dù chỉ là nhị tinh linh thú, lại là nhị tinh linh thú khó đối phó nhất trên đời, bởi vì bọn chúng phần lớn sống theo bầy đàn, lúc gặp phải địch nhân hoặc con mồi thì cả đàn sẽ lao tới tấn công.

Hơn nữa, mỗi một con huyết lang đều có lực lượng tương đương với võ đạo đại sư, cuồng bạo khát máu, lấy tu vi võ đạo của Vân Phàm hiện tại, đối phó với dăm ba con không phải vấn đề, nhưng đối mặt với hàng trăm con huyết lang như thế, tuyệt đối là không thể được. Dù sao hắn chưa đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư, không thể nào khí huyết không dứt, cả người một thể được.

Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên Vân Phàm chạm trán với bầy thú, cũng không phải lần đầu tiên hắn chạy trốn thế này.

Trước đó không lâu hắn từng bị một đàn xích vương phong bám theo không nghỉ, đã từng bị một đám hổ báo lang sài linh thú đuổi giết. Mà đám linh thú này phần lớn sinh hoạt bầy đàn, cho dù một thân một mình thì cũng là linh thú ngũ tinh... Vân Phàm vài lần suýt mất mạng, nếu không phải võ đạo tu vi không kém, chỉ sợ hôm nay hắn đã nằm yên trong bụng linh thú mất rồi .

Vạn bất đắc dĩ, Vân Phàm không thể làm gì khác đành phải mang theo Tiểu Ngu không ngừng trốn chạy.

Mỗi ngày đều cận kề ranh giới sinh tử!

Cho đến hiện tại, cuối cùng Vân Phàm đã hiểu tại sao lão quỷ nói nơi này là một địa phương lịch luyện không tồi.

Bởi vì nơi này quá sức nguy hiểm và quỷ dị, bất cứ chuyện gì đều có thể phát sinh, nếu muốn sinh tồn ở chỗ này, nhất định phải toàn lực ứng phó, chỉ cần hơi sai lầm, tuyệt đối chết không có chỗ chôn.

...

————————————

"Hô ~ hô ~ hô ~ "

Trên đỉnh một cây đại thụ, Vân Phàm nằm trên một cành cây thở dốc . Tiểu Ngu an tĩnh nằm bên cạnh, liếm liếm mu bàn tay của hắn.

"Cầm lấy đi..."

Vân Phàm lấy ra một trái cây từ giới tử đại ném cho Tiểu Ngu, tiểu tử giơ hai cánh tay béo mập cường tráng nhanh nhẹn bắt lấy, đưa vào trong miệng tinh tế bóc vỏ, dáng điệu vô cùng chăm chú.

Nhìn bộ dáng tiểu tử này ăn, Vân Phàm có chút cảm giác hâm mộ.

Tiểu Ngu không hề cảm nhận được không khí đuổi giết, vẫn như cũ không buồn không lo, tựa như trừ việc ăn, nó không còn quan tâm hứng thú với bất cứ chuyện gì. Chẳng lẽ bởi vì nó vốn trời sinh khuyết thiếu, cho nên muốn thông qua ăn uống để đền bù lại sao?

"Ngao!"

Một tiếng tru vang đột nhiên xuất hiện, làm hắn khẽ giật mình kinh hãi. Dựa vào thủ đoạn ẩn nấp của mình, không thể nào có chuyện huyết lang có thể đuổi theo.

Nhẹ nhàng quan sát chung quanh, chỉ thấy một con huyết lang ở dưới đại thụ vòng vo, tựa như ngửi được mùi gì.

Quả nhiên là huyết lang, chẳng qua nó chỉ có một mình. Hẳn là nó ngoài ý tìm đến nơi này, sau đó ngửi thấy mùi máu nên mới quanh quẩn không chịu rời đi.

Vân Phàm không do dự, vung tay ném tiểu đao!

"Sưu!"

Hàn mang lướt qua, cực nhanh bắn tới đâm thẳng vào cổ họng của huyết lang.

Nhưng khi tiểu đao trúng đích đâm vào nửa tấc, lại bị ngăn cản lại, không thể đâm sâu thêm một chút nào.

"Ngao!"

Huyết lang mặc dù đau đớn, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, dùng sức lao mạnh vào đại thụ!

Vân Phàm ngẩn người nhất thời hiểu được, nếu như là sói bình thường, một kích vừa xong chắc chắn sẽ lấy đi tính mạng , nhưng huyết lang là nhị tinh linh thú, chẳng những da dày thịt béo, còn có sinh mệnh lực cực mạnh, chỉ cần không đánh trúng yếu huyệt, tự nhiên không thương tổn gì nhiều.

Suy tư giây lát, Vân Phàm mang theo Tiểu Ngu từ trên cây nhảy xuống, rơi vào trước mặt huyết lang.

"Ngao!"

Thấy con mồi xuất hiện, huyết lang cảm thấy hưng phấn, hoàn toàn quên mất đau đớn trên cổ họng, trực tiếp đánh về phía Vân Phàm.

"Hô!"

Một cước quét ngang, lại đá không trúng đích.

Tốc độ của huyết lang đã vượt xa sự tưởng tượng của Vân Phàm, trong lúc ngây người, huyết lang đã lao tới ngực hắn!

"Oành!"

Vân Phàm phản ứng cực nhanh, nghiêng người một cái, tránh khỏi thế công của huyết lang, nhưng ống tay áo đã bị móng vuốt sắc bén cào rách.

Ngay sau đó, một người một thú chiến đấu không ngừng.

...

So sánh khí lực, có lẽ Vân Phàm vượt qua huyết lang một bậc.

So sánh linh hoạt, Vân Phàm lại yếu hơn chút ít, dù sao hắn chưa từng học thân pháp vũ kỹ. Mà Tiểu Ngu cũng không nhàn rỗi, thấy có cơ hội, dùng thân thể lao vào người của huyết lang, nhưng đại đa số thời điểm nó đều bị đánh văng ra.

"Ngao!"

Huyết lang vốn định một mình độc chiếm con mồi, nào ngờ đối thủ mạnh mẽ quá mức, đang muốn kêu gọi đồng bạn hỗ trợ. Chẳng qua là, cổ họng của nó bị tiểu đao đâm vào, căn bản không thể kêu thành tiếng .

Vân Phàm sắc mặt ngưng tụ, cũng không nguyện ý dây dưa nhiều hơn. Nếu kỹ xảo đã không bằng nó, vậy thì dùng lực lượng thuần túy tới áp chế đối phương.

"Ong ong ~~~ "

Quyền thế như sơn, bàng bạc trầm trọng.

Bị khí thế áp chế , động tác của huyết lang rõ ràng chậm hơn nhiều.

"Oành!"

Một quyền đánh thẳng , đấm vào cổ họng của huyết lang, phát ra một tiếng ầm vang.

Vốn dĩ tiểu đao mới cắm vào một nửa, lúc này dưới lực lượng một quyền đâm sâu toàn bộ, đem cổ họng của huyết lang cắt đứt.

"A ô ~~~ "

Máu trong miệng tràn ra, trên mặt đất giãy dụa mấy cái, sau đó mất đi tính mạng.

...

Đây là con linh thú đầu tiên mà Vân Phàm giết chết, từ khi hắn nhảy xuống tới khi huyết lang mất mạng, cả quá trình không tới mười tức, nhưng lại phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng.

Chỉ có mười tức, Vân Phàm lại phát hiện không ít vấn đề.

Đầu tiên, vũ kỹ của mình quá yếu, đối phó với võ giả bình thường có lẽ dễ dàng, nhưng giao phong với linh thú cường đại lại trở nên thiếu sót quá nhiều.

Tiếp theo là muốn giết chết linh thú cũng không đơn giản.

Bởi vì mỗi một con linh thú đều có năng lực đặc biệt riêng, không phải là tốc độ cực nhanh, hành động linh hoạt, chính là lực lượng cường đại vô cùng. Mà tốc độ, vừa vặn chính là điểm yếu kém của Vân Phàm, nếu không phải Vân Phàm có tông sư khí thế áp chế, chỉ dựa vào quyền cước với linh thú như huyết lang, quả thật là không thể được.

"Ngô! ?"

Vân Phàm đi tới trước thi thể của huyết lang, phát hiện bụng đối phương có hai đạo linh vận lóe lên.

Tâm niệm vừa động, Vân Phàm thu hồi tiểu đao trên cổ huyết lang, tiện tay cắt bụng của nó, hai hạt tinh thể màu đỏ hiện lên trước mắt Vân Phàm, lớn như long nhãn, trong suốt rực rỡ.

Vân Phàm đem tinh thể màu đỏ nhìn kỹ, trong lòng mơ hồ đoán được mấy phần. Đây hẳn là 【 Hồn Tinh 】được nhắc đến trong « Tiên Linh Chân Giải » , là linh hồn cùng huyết mạch của linh thú kết tinh, trong đó hàm chứa sinh mệnh lực khổng lồ .

Chẳng qua là, năng lượng sinh mệnh lực trong 【 Hồn Tinh 】, sẽ theo thời gian mà biến mất, rất khó bảo tồn đầy đủ.

Hơn nữa mặc dù 【 Hồn Tinh】trân quý, nhưng đối với tiên linh sư mà nói, chỉ có một tác dụng, đó chính là cung cấp cho tiên linh có năng lượng tiến giai.

"Hưu!"

Tiểu Ngu không biết lúc nào xuất hiện tại dưới chân Vân Phàm, trơ mắt nhìn【 Hồn Tinh】trong tay Vân Phàm, tựa như dị thường khát vọng.

"Muốn sao? Ách... Cầm lấy đi!"

Vân Phàm tùy ý đem 【 Hồn Tinh】 ném cho Tiểu Ngu, trong lòng hắn cảm thấy vật này vô dụng với mình, vì vậy để cho Tiểu Ngu dùng tốt hơn.

Quả nhiên, Tiểu Ngu nhận được hồn tinh, không chút nghĩ ngợi nuốt vào trong bụng, bộ lông cũng sáng bóng lên!

...

Chốc lát sau, bụng của Tiểu Ngu nhẹ nhàng rung động, trong miệng nhổ ra một viên nguyên thạch cỡ đầu ngón tay, bề ngoài gồ ghề, chỉ có màu xám tro không hề nổi bật.

Nếu như giờ phút này có luyện khí tiên sĩ ở đây, nhất định sẽ mừng rỡ như điên.

Hồn tinh hoá thạch, là một loại tài liệu luyện khí cực phẩm, phải trải qua ngàn năm vạn năm mới có thể tạo thành.

Dĩ nhiên, với kiến thức hiện tại của Vân Phàm, tự nhiên không biết thứ này trân quý. Hắn chỉ cảm thấy thứ này cứng rắn bất phàm, lưu lại nói không chừng sẽ có chỗ dùng, cho nên thu vào trong giới tử đại.
Bình Luận (0)
Comment