Bất Diệt Thánh Linh

Chương 132

Nội bộ của Cấm Đoạn sơn mạch có thể chia làm ba khu vực.

Phía ngoài cùng là khu vực linh thú cấp thấp, cũng là nơi của linh thú từ nhất tinh đến tam tinh sinh sống.

Mà ở giữa là khu vực linh thú trung cấp, phạm vi hoạt động của linh thú tứ tinh đến lục linh.

Còn sâu nhất chính là khu vực linh thú cao cấp, là lãnh địa của linh thú thất tinh bát tinh và cửu tinh.

. . .

Chỉ trong chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Càng đi sâu vào trong sơn mạch, sự phân bố của linh thú càng thêm dày đặc, hơn nữa còn kết thành đoàn đội, thật sự là khó đối phó.

Vân Phàm hiểu rõ năng lực của bản thân, vì vậy mà hắn mang theo Tiểu Ngu một mực kiếm tìm ở khu vực linh thú cấp thấp, không dám dễ dàng đặt chân tới khu vực trung giai.

Nhưng thật là đáng tiếc, cho tới thời điểm này, Vân Phàm cũng vẫn chưa tìm được linh thú phù hợp với mình, thậm chí còn chưa từng chạm trán với bất kỳ một con linh thú quang thuộc tính nào.

Khó trách đại đa số tiên đạo tu sĩ đều không coi trọng quang thuộc tính, chưa cần nhắc tới quang thuộc tính có thủ đoạn thế nào, chỉ riêng việc tìm ra linh thú phù hợp đã không phải chuyện dễ dàng.

. . .

Vân Phàm cùng Tiểu Ngu vừa đi vừa chiến đấu, cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi đây.

Mỗi lần gặp gỡ linh thú nhất tinh hay nhị tinh, Vân Phàm sẽ để cho Tiểu Ngu xuất chiến, còn bản thân đứng bên cạnh canh chừng, nếu tiểu tử kia trọng thương lập tức sử dụng Hồi Quang tiên thuật.

Nếu gặp phải linh thú tam tinh, vậy thì Vân Phàm sẽ tự mình ra tay để rèn luyện kỹ năng võ đạo của mình.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, quả nhiên một người một thú tiến bộ thần tốc.

Mà hôm nay, một kích toàn lực của Vân Phàm đã đạt tới bảy trăm quân, vũ kỹ đã đột phá hạ phẩm, trong nháy mắt bộc phát ra gấp ba phảy năm lần lực lượng, hai mặt phối hợp có thể tương đương với võ đạo đại sư đỉnh phong!

Tiểu Ngu cũng không còn yếu ớt như lúc ban đầu, ít nhất thể chất hiện tại của nó đã cực mạnh, đã có thể đối kháng với thế công mãnh liệt của linh thú nhị tinh mà không rơi xuống hạ phong.

. . .

"Thu thu —— "

Cuồng phong chợt cuốn, sâu trong rừng rậm chim thú kêu vang tán loạn, để cho Vân Phàm đang đi nhất thời dừng bước.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy không trung trên sơn cốc xa xa biến sắc, lôi vân giăng đầy, để người ta cảm thấy tim đập bồi hồi.

"Nơi đó là. . . lôi vân? !"

Vân Phàm bỗng nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên ngưng trọng.

Lôi vân như vậy, rung động như thế. . . Đích thị là lôi đình chi kiếp không thể sai lầm!

Cho đến thời điểm này, Vân Phàm đã chứng kiến hai lần lôi đình chi kiếp. Một lần là thời điểm mà Tiểu Hỏa Vân lột xác trở thành linh thú, lần còn lại chính là khi bản thân mình ngưng trúc tiên cơ.

Nhưng hai lần lôi kiếp đó so với hiện tại mà nói, quả thực đúng là khác biệt một trời một vực.

Hai lần trước lôi vân bao phủ phạm vi chưa đến trăm trượng, mà trước mắt kích thước có thể bao trùm toàn bộ sơn cốc trên vạn trượng.

Đi xem thế nào?

Vân Phàm do dự một hồi, cuối cùng mang theo Tiểu Ngu đi về phía sơn cốc kia.

Dị tượng như vậy tất nhiên sẽ kinh động không ít linh thú, hắn muốn thử thời vận của mình, xem xem có thể may mắn gặp một hai con linh thú quang thuộc tính hay không.

. . .

. . .

Đó là một tòa sơn cốc rộng gần trăm mẫu, cảnh vật trống trải lạ thường, trung gian là một gò núi nhô lên, chung quanh cây cối thưa thớt tới thảm thương. Hơn nữa nơi đây không cảm nhận được khí tức sinh mệnh, mặt đất nứt nẻ càng tôn thêm vẻ hoang vu.

Ở phía trên sơn cốc, lôi vân dày đặc cuồn cuộn kéo tới, nhưng lôi đình chi kiếp chậm chạp không hề có ý định hàng lâm.

"Nơi này có chuyện gì xảy ra?"

Thấy cảnh tượng như thế, Vân Phàm ẩn nặc ở trong khe núi cảm thấy hơi kỳ quái, rõ ràng là lôi đình chi kiếp, vì sao trong sơn cốc lại không hề thấy sinh linh, cũng không hề có động tĩnh gì khác thường.

Chẳng qua là, tò mò thì tò mò, Vân Phàm cũng không có ý định đi vào sơn cốc. Đám lôi vân kia quá mức khủng bố, cho dù đứng cách thật xa, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức như muốn hủy diệt tất cả.

"Ong ong ~~~ "

Sơn thể nhẹ nhàng rung động, trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt.

Đang lúc Vân Phàm kinh ngạc, dưới chân truyền đến lay động kịch liệt,sơn cốc phía trước từ từ dâng lên!

Đúng vậy! Sơn cốc đang được nâng lên, toàn bộ cả sơn cốc đang nhô lên cao, thật sự không thể nào tin!

Vân Phàm sửng sốt, vội vàng lui về phía sau, tìm một chỗ khác để ẩn nấp .

"Hưu! Hưu —— "

Tiểu Ngu tựa đầu vào trong ngực Vân Phàm, kêu lên hai tiếng bất an.

. . .

"Oanh!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— "

Núi đá sụp đổ, bụi mù nổi lên, lan ra khắp cả sơn cốc.

Chỉ thấy trong bụi mù, một thân ảnh nguy nga chậm rãi đứng lên, phảng phất một ngọn núi khổng lồ, đem toàn bộ sơn cốc nâng lên.

"Đây. . . đây là cái gì! ? Đó cũng là linh thú hay sao?"

Vân Phàm ngây người kinh hãi, ngay cả Tiểu Ngu cũng ôm chặt lấy ngực Vân Phàm không dám nhúc nhích.

Vì bụi mù dày đặc che phủ, căn bản Vân Phàm không thể nhìn rõ đó là thứ gì, cho nên ôm lấy Tiểu Ngu, tiện tay đem mấy quả dại đưa cho tiểu tử này, chính mình lại nhích dần về phía sơn cốc.

. . .

Nhưng chưa đi được bao lâu, Vân Phàm đột nhiên ngừng lại.

Thì ra ở bên ngoài sơn cốc phía trước, có một đám người đang lẳng lặng ẩn nấp trong một cái hầm, ánh mắt cũng đang tập trung về phía sơn cốc kia.

"Ách! ? Là bọn họ sao! ?"

Mặc dù đứng khá xa, nhưng Vân Phàm lập tức nhận ra mấy người này.

Trong bốn người cầm đầu, có một người chính là đội trưởng của Phong Lang tiểu đội Đinh Hào, mà hai người bên cạnh là Ưng lão đại và Liệt Hỏa mà hắn đã từng gặp mặt trên Liệp Ma đại điển, còn người thứ tư đang đeo mặt nạ, Vân Phàm cũng chưa từng gặp bao giờ.

Không đúng! Chắc hẳn đã. . . gặp qua ở nơi nào đó?

Vân Phàm cau mày, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức.

Cách ăn mặc như thế, trang phục như vậy, bao gồm cả khí tức. . .

Đúng rồi! Vân Phàm rốt cuộc đã nhớ ra, chính là người đầu tiên mà hắn từng mai táng, một người bị Thiển Y giết chết. Hai người ăn mặc có rất nhiều điểm tương cận, đều là một bộ huyết y đỏ như máu, trên cổ áo có thêu một cái hỏa liêm màu xám, mà khí tức trên người bọn họ lại rất giống nhau.

Chỉ có một điểm duy nhất khác biệt, một người mang theo mặt nạ, người còn lại thì không.

Hắc Linh điện! ?

Vân Phàm trong lòng cả kinh, không khỏi cảnh giác hơn.

Hắn không chỉ một lần nghe qua danh tiếng của Hắc Linh điện, đó là thế lực tà ác máu tanh, sinh hoạt tại địa phương âm u nhất trong thiên địa. Chỉ cần nơi nào có sự hiện hữu của bọn hắn, sẽ không thể thiếu hỗn loạn và tranh đấu.

Hôm nay thời gian săn thú cũng đã sắp hết, đại bộ phận tiểu đội săn thú cũng đã rời đi, tại sao đám người Đinh Hào còn quanh quẩn ở nơi này? Hơn nữa bọn hắn lại đi cùng với người của Hắc Linh điện?

Chẳng lẽ, dị tượng trong sơn cốc này lại liên quan tới bọn họ?

Rốt cuộc là người nào dẫn động lôi đình chi kiếp?

Mọi nghi vấn dâng lên trong đáy lòng Vân Phàm, ngay sau đó hắn lặng lẽ lẻn tới gần chỗ của đám người Đinh Hào.

. . .

————————————

"Ưng lão đại, Liệt Hỏa huynh, tin tức của các ngươi quả nhiên là thật!"

Trong hầm đá, Đinh Hào khó nén sự hưng phấn của mình, thanh âm mang theo một tia run rẩy, tựa như bên trong sơn cốc này đang chôn giấu tài phú đủ để hắn hưởng thụ cả đời. Mà phía sau hắn, Lâm Tiêu cùng Chung Ưng trên mặt cũng ánh lên hồng quang, vẻ mặt vừa phấn khởi vừa khẩn trương.

". . ."

Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa không để ý đến sự hưng phấn quá mức của Đinh Hào, phối hợp hùa vào . Kể cả là bọn hắn đã biết bí mật trong sơn cốc này đã rất lâu cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Chốc lát sau, Đinh Hào cố nén tâm tư nói: "Ưng lão đại, Liệt Hỏa huynh, hiện tại các ngươi cũng giới thiệu xem vị Mộc Dịch tiên sinh này có lai lịch thế nào đi chứ?"

Nghe thấy lời ấy, Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa không khỏi nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ nói: "Mộc Dịch tiên sinh, ngươi thấy sao?"

"Ha ha thật ra cũng không có gì phải giấu diếm . . ."

Sau tấm mặt nạ, truyền ra tiếng cười âm nhu của Mộc Dịch tiên sinh: "Nếu đã hợp tác, tự nhiên cần thẳng thắn mọi chuyện mới là hợp lý nhất, tại hạ chính là tọa hạ của Hắc Linh điện Hình giả đại nhân, linh hồ Dương Vô Hành."

"Cái gì! ? Hắc Linh điện! ?"

Đinh Hào biến sắc, Lâm Tiêu cùng Chung Ưng mấy người bên cạnh cũng hoảng hốt lập tức đề phòng.
Bình Luận (0)
Comment