Bất Diệt Thánh Linh

Chương 133

Rất nhiều người trên thế giới này đều biết về Hắc Linh điện, nhưng lại rất ít người có thể chân chính gặp gỡ, hơn nữa không một ai muốn giao thiệp với bọn họ.

Thật ra tại thời thượng cổ, Hắc Linh điện chính là thế lực mạnh nhất của Thánh Linh đại lục. Lúc ấy không một ai biết được Hắc Linh điện tại sao có thể quật khởi, cũng như hiện tại cũng chẳng mấy người có thể biết được tại sao Hắc Linh điện lại suy vong .

Mọi người chỉ biết, Hắc Linh điện đại biểu thế lực tà ác, là địch nhân chung của cả tiên đạo, thậm chí toàn bộ Thánh Linh đại lục, không được thế nhân dung thứ, hết thảy người hoặc chuyện liên quan tới Hắc Linh điện, cũng đều không có kết quả tốt.

Trong quá khứ đã từng có một vị hoàng tử của Thiên Khung Đế quốc, không biết lý do thế nào giao thiệp với một vị đại nhân vật của Hắc Linh điện, sau đó chuyện này bị phát giác, lúc đó tiên đạo cường giả Thánh Địa hàng lâm đế đô, không để ý mặt mũi của Đế Quân, trực tiếp đem hoàng tử một Đế quốc mang đi, nghe nói vị hoàng tử này cuối cùng ở Thánh Địa chịu cực hình mà chết.

...

Đây cũng là bài học cảnh tỉnh đời sau.

Khi Đinh Hào nghe nói đối tượng hợp tác với mình là người của Hắc Linh điện, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, kinh ngạc, xấu hổ, tức giận, còn có cảnh giác!

Mà Lâm Tiêu cùng Chung Ưng mấy người thì cảm giác mình bị lừa gạt, bị hãm hại rơi vào cảnh lâm nguy.

"Mọi người thật tỉnh táo! Tỉnh táo một chút... Đều là người mình!"

Thấy bộ dạng của đám người Đinh Hào như muốn giương cung bạt nỏ, Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa vội vàng bước lên phía trước giảng hòa.

"Thối lắm! Người mình cái con mẹ nhà người!"

Chung Ưng tính cách nóng nảy, lúc này chửi ầm lên, lập tức muốn ra tay.

"Ngươi muốn chết phải không! ?"

Sắc mặt của Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa lạnh lùng, bọn họ đường đường là tứ tinh tiên linh sư, dù gì cũng là nhân vật có danh tiếng trong Lưu Sa thành, sao có thể nhẫn nhịn mặc cho người khác chửi mắng? Nếu không phải muốn lấy đại cục làm trọng, sợ rằng bọn họ đã lao tới chém giết đối phương.

Hai vị đội trưởng có thể nhịn, nhưng đội viên của bọn họ có thể nhịn được sao, mọi người trợn mắt chỉ chờ ra lệnh lập tức sẽ xông lên.

...

Song phương giằng co, không khí càng lúc càng ngưng trọng.

"Đủ rồi!"

Đinh Hào ngăn cản Chung Ưng, sắc mặt thâm hàn nói: "Ưng lão đại, Liệt Hỏa, chúng ta có thể coi là quen biết nhiều năm, rốt cuộc các ngươi có ý gì? Các ngươi muốn làm gì?"

Lúc này, Đinh Hào hoàn toàn không có tâm tư đi lo nghĩ chuyện gì, một lòng chỉ muốn phủi sạch quan hệ giữa tiểu đội của mình với Hắc Linh điện, bởi vì hắn biết rõ thủ đoạn của Thánh Địa, bản thân mình tuyệt đối không thể nào gánh chịu nổi lửa giận của Thánh Địa.

Dĩ nhiên, hắn lại không thể trực tiếp trở mặt với đối phương, nếu không thật sự động thủ, đám người mình cũng không thể thoát thân, nhất là người đeo mặt nạ thần bí của Hắc Linh điện, làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm vạn phần.

Ưng lão đại bình tĩnh nói: "Đinh huynh, cũng chính vì quen biết nhiều năm, hiểu rõ các ngươi, chúng ta mới đem cơ duyên cực lớn này chia sẻ với ngươi, nếu không tại sao chúng ta không đi tìm Nhiếp Trần, không đi tìm những kẻ khác chứ."

"Cơ duyên?"

Đinh Hào cười lạnh nói: "Sợ rằng là cơ duyên của các ngươi mới đúng?"

"Đinh huynh hiểu lầm rồi..."

Liệt Hỏa vội vàng giải thích: "Chúng ta tuyệt đối không hề có ý qua cầu rút ván , chẳng qua là tin tức con cửu tinh linh thú này độ kiếp ở nơi đây, chính là Mộc Dịch... Ách, chính là do Dương tiên sinh cung cấp, chúng ta cũng chỉ được mời đến thôi."

"..."

Đinh Hào trầm tĩnh nhìn Dương Vô Hành đứng bên cạnh, bởi vì đối phương mang theo mặt nạ, hắn cũng không nhìn ra được điều gì, chẳng qua cảm thấy hai mắt đối phương dị thường yêu mị, quả thực không giống ánh mắt của nam nhân.

"Ha ha ha ~~~ "

Dương Vô Hành liếc mắt, trong mắt mang theo nét cười: "Đinh đội trưởng tựa như có thành kiến rất sâu với Hắc Linh điện, nhưng không biết Dương mỗ có chỗ nào đắc tội với ngươi chưa, hay là Hắc Linh điện chúng ta đã từng đắc tội với ngươi chưa?"

"Chuyện này... Chuyện này thì không có."

Đinh Hào đầu tiên ngẩn người, rồi sau đó lắc đầu.

"Bởi vậy người ta có câu, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Nếu Dương mỗ cùng Hắc Linh điện chúng ta không có làm gì có lỗi với Đinh đội trưởng, như vậy chúng ta tự nhiên không phải cừu nhân, tại sao vừa gặp mặt đã muốn chuyển thành cục diện ngươi chết ta sống như thế. Dương mỗ cảm thấy, trên thế giới này, không có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn."

Dương Vô Hành mở miệng cất lời bình tĩnh, thậm chí lộ ra sự chân thành, nhưng Đinh Hào cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

"Có thể nói thẳng thắn, sở dĩ ta tìm các ngươi, mà không tìm Nhiếp Trần hay là những kẻ khác, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là các ngươi vừa có thực lực vừa có dã tâm..."

Dừng một chút, lại nghe Dương Vô Hành tiếp tục nói: "Mặc dù các ngươi có thực lực, nhưng không vượt ra khỏi dự tính của ta, các ngươi có dã tâm vì vậy sẽ không từ bỏ cơ duyên như vậy, càng không đem tin tức để lộ ra ngoài. Dù sao, hồn tinh của một con cửu tinh linh thú là trân bảo tuyệt thế, có thể tăng cường đẳng cấp cùng tư chất của tiên linh. Thiên đại cơ duyên như vậy, cho dù là tiên đạo cường giả cũng sẽ phải động tâm ."

Tư chất của tiên linh vốn là định số, bảo vật có thể tăng cường tư chất cho tiên linh, không có chỗ nào không phải là trân phẩm nghịch thiên, nếu nói đám người Đinh Hào không động tâm, vậy khẳng định là giả dối.

Cho dù là Chung Ưng cùng Lâm Tiêu mấy người cũng vạn phần rối rít, mặc dù không được ăn thịt, húp chút nước cũng tốt hơn không có gì.

Huống chi, bọn họ đám người không phải dạng an phận thủ thường, sao có thể vì e ngại không đâu mà buông tha lợi ích.

Thấy đám người Đinh Hào do dự không thôi, giọng nói của Dương Vô Hành càng thêm uyển chuyển: "Đinh đội trưởng, ta hiểu rất rõ tình huống của các ngươi, ba tiểu đội săn thú các ngươi cũng không phải là kẻ ghét ác như cừu, coi như các ngươi biết thân phận của ta, cũng sẽ không cự tuyệt lời mời của ta, vì vậy ta mới không hề kiêng kỵ nói ra thân phận thật của mình."

Dương Vô Hành nhìn Đinh Hào lành lạnh, không cố kỵ phản ứng của đối phương, bởi vì hắn biết, cho dù đám người đối phương biết rõ tâm tư của mình, cũng tuyệt đối không thể nào cự tuyệt sự hấp dẫn của cửu tinh hồn tinh.

"Ngươi..."

Đinh Hào sắc mặt biến đổi vài lần, muốn phản bác, lại cảm thấy vô lực. Thật sự mình không thể nào cự tuyệt, không chỉ riêng mình, Đinh Hào tin tưởng, không một ai có thể cự tuyệt cơ duyên như thế.

"Các hạ nói rất đúng, thật sự ta không phải dạng người lo chuyện không đâu, ta tìm không ra lý do nào để cự tuyệt ngươi."

"Lão đại..."

Chung Ưng cùng Lâm Tiêu đám người đang muốn mở miệng, Đinh Hào khoát tay cắt đứt, nhìn Dương Vô Hành nói: "Chẳng qua Đinh mỗ cũng không phải kẻ ngu, ta phải biết rõ kế hoạch của các ngươi, tránh việc bị các ngươi hãm hại."

"Dĩ nhiên, không người nào có mặt ở đây là kẻ ngu cả, nhất là thời điểm liên quan tới ích lợi và tính mạng của bản thân."

Dương Vô Hành không giận ngược lại cười: "Trên thực tế, tin tức kia trừ chúng ta ra, không có người nào biết, bao gồm cả người của Hắc Linh điện. Dù sao con người ích kỷ , ta vốn không tin vào thứ tình nghĩa vớ vẩn kia, ta chỉ tin vào ích lợi."

"Vậy ngươi có tính toán gì?"

Đinh Hào âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thái độ của đối phương quả nhiên không sai biệt lắm so với dự liệu của hắn, xem ra chuyện này cùng Hắc Linh điện không có bao nhiêu quan hệ, nếu không dùng thực lực của Hắc Linh điện, chỗ tốt đã không đến lượt bọn họ.

Dương Vô Hành nhìn về sơn cốc phía trước, nhàn nhạt cười cười, con cá cuối cùng cũng đã mắc câu.
Bình Luận (0)
Comment