Bất Diệt Thánh Linh

Chương 150

"Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp!"

"Ta tên là Vân Phàm."

"Ách, đa tạ Vân Phàm thiếu hiệp!"

"Không cần."

Đối với sự cảm kích của Thiên Hà, Vân Phàm cũng không để tâm. Hắn nhìn trên đất đầy thi thể, chỉ chú tâm đi đào một cái hố to dưới tán cây, sau đó đem toàn bộ thi thể đưa vào trong hố, mai táng cùng nhau.

"Vân Phàm thiếu hiệp, ngươi chôn bọn họ làm gì?"

". . ."

Vân Phàm khẽ lắc đầu nhẹ, nhưng lại không nói một lời. Mặc dù hắn giết người, nhưng hắn vẫn hi vọng những người đã chết đi có thể nhập thổ vi an, cũng như hắn hi vọng nếu sau này nếu mình có chết đi, cũng sẽ có người mai táng hắn.

Thấy cảnh tượng này, Thiên Hà bĩu môi nói: "Đám người này chết cũng đúng tội, chết thật đáng đời, cứ để cho bọn họ phơi thây nơi hoang dã là tốt nhất."

"Cạc cạc cạc!"

Tiếng cười quái dị vang lên, Tà Thần đứng bên cạnh cười quái dị nói: "Tiểu mập mạp ngươi nói rất đúng, xem ra ngộ tính rất cao đó! Như thế nào? Có muốn theo bổn tôn gầy dựng sự nghiệp không? Bổn tôn bảo đảm giúp ngươi vinh hoa phú quý, để ngươi trường sinh bất lão. . ."

"Trường sinh bất lão? Thật sự thế sao?"

Thiên Hà ngồi xổm người xuống, tò mò đánh giá Tà Thần.

Lúc này, Phương Đồng đi tới: "Tên tiểu tử này là linh thú ư? Bộ dáng thật đáng yêu! Mà còn biết nói nữa chứ?"

Vừa nói, Phương Đồng vừa vuốt ve đầu của đối phương, cảm thấy đối phương vô cùng khả ái, mặc dù mở miệng là đánh đánh giết giết không ai hiểu nổi, nhưng quả thật là đáng yêu.

"Cái gì. . . Khả ái? ! Ngươi lại nói ta khả ái sao! ?"

Tà Thần thân thể run lên, cảm thấy nhục nhã vô cùng: "Ghê tởm oa oa oa! Tiểu nha đầu ngươi lại dám vô lễ với bổn tôn, bổn tôn muốn ăn ngươi! Muốn ăn ngươi. . ."

Tà Thần giương nanh múa vuốt, bộ lông dựng lên, hung hang như muốn công kích Phương Đồng.

"Câm miệng!"

Vân Phàm một cước đá Tà Thần văng ra, làm nó tức giận kêu loạn lên, nếu không phải bị thần hồn ước thúc, người này đã sớm tạo phản mất rồi.

Ngay sau đó, Vân Phàm lấy ra tiểu đao ở khắc lên mấy chữ trên tấm gỗ.

"Vân Phàm thiếu hiệp, ngươi đang khắc gì đó?"

". . ."

Vân Phàm không để ý đến Thiên Hà, mà đem tấm gỗ đã khắc xong chôn cùng với thi thể.

Thiên Hà cùng Phương Đồng hai mặt nhìn nhau, trong lòng sinh ra suy đoán, chỉ thấy tóc gáy dựng lên!

Phía trên tấm gỗ kia có khắc "ba ngàn tám trăm sáu mươi lăm" . . . Chẳng lẽ đối phương đã từng chôn cất nhiều người như thế? Hoặc là hắn đã giết bằng đấy người sao? !

Nếu như là nguyên nhân đầu thì mọi chuyện cũng không quá ngạc nhiên, nhưng nếu là nguyên nhân sau… vậy thì quá mức kinh khủng!

Coi như Thiên Hà cùng Phương Đồng đều là tiên đạo cao thủ, nhưng số người hai người họ giết còn chưa đủ số đầu ngón tay.

Mà thiếu niên trước mắt, nhìn qua cũng không giống cuồng ma giết người không chớp mắt a, chẳng lẽ hắn thật sự giết nhiều người như thế? ! Bất quá, chỉ cần tưởng tượng lại cảnh đối phương giết người nhẹ nhàng lưu loát lúc nãy, khả năng này cũng không phải là không có.

Trong lòng suy nghĩ đắn đo, Thiên Hà lại nổi lên tâm tư khác, vội vàng đổi giọng biết ơn: "Vân Phàm thiếu hiệp, ta tên là Thiên Hà, nàng gọi là Phương Đồng, vừa rồi nếu không nhờ ngươi ra tay cứu giúp, hai người chúng ta sợ rằng, sợ rằng. . . Ân cứu mạng, không có gì báo đáp, Thiên Hà nguyện ý lấy thân báo đáp. . . Phi! Không phải, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa!"

". . ."

Vân Phàm mặt không chút thay đổi nói ra hai chữ: "Không cần."

"Ách!"

Thiên Hà biểu hiện trên mặt cứng đờ, sau đó nghĩa chánh ngôn từ nói: "Vân Phàm thiếu hiệp, ngươi cho rằng Thiên Hà ta là dạng người tùy tùy tiện tiện, không có cốt khí, vong ân phụ nghĩa hay sao?"

". . ."

Thấy Vân Phàm không hề để ý, Thiên Hà gương mặt lại cứng đờ ra. Hắn đột nhiên phát hiện chiêu bài nịnh nọt lấy lòng vô địch của mình không hề có chút tác dụng nào với thiếu niên này.

Dĩ nhiên, Thiên Hà cũng phải người dễ từ bỏ, chỉ thấy hắn mặt đầy hối hận, đau đớn xót xa nói: "Được rồi không sai, quả thật là ta rất tùy tiện, không có cốt khí, nhưng chắc chắn ta không phải người vong ân phụ nghĩa. . . Vân Phàm thiếu hiệp, ngươi nhận ta đi, cho ta một cơ hội để báo ngươi!"

"Không cần." Vân Phàm vẫn thẳng thắn cự tuyệt.

Thiên Hà nghe thế, vẻ mặt kính nể nói: "Vân Phàm thiếu hiệp quả nhiên là người đạo đức, nghĩa bạc vân thiên, chính là chân quân tử làm ơn không cần hồi báo, là tấm gương mẫu mực cho ta, là mực thước trên cõi đời này, Thiên Hà thật sự xấu hổ!"

". . ."

Thấy thái độ của Vân Phàm lãnh đạm, Thiên Hà lại nghĩ tới phương thức khác, cố gắng kéo gần quan hệ: "Không biết Vân Phàm thiếu hiệp là người nơi nào? Nhìn dáng vẻ của ngươi, tuổi tác không lớn đúng không? Có đối tượng hay chưa? Có muốn ta giới thiệu cho ngươi hay không. . . Ai! Xem cái mồm ăn nói linh tinh của ta này, dựa vào tư thái uy vũ bất phàm của Vân Phàm thiếu hiệp, cần gì tới ta giới thiệu, chỉ cần đứng ở giữa thành, tất nhiên có vô số cô nương lao tới tranh giành. . ."

Thiên Hà nói thao thao bất tuyệt, không ngừng không nghỉ, thậm chí mỗi câu ca ngợi đều mang ý tứ mới mẻ khác nhau, không một câu nào trùng lặp với câu nào.

Đáng sợ hơn chính là Vân Phàm cùng Tà Thần thật sự đứng nghe, để cho Thiên Hà càng nói càng hăng say không dứt.

"Mập mạp chết tiệt, thật sự quá mất mặt!"

Phương Đồng đỏ mặt mắng hắn, dứt khoát quay đầu sang hướng khác không thèm để ý.

. . .

Suốt nửa canh giờ trôi qua, Thiên Hà nói tới mức miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc mới ngừng lại.

"Đã nói xong rồi sao?"

Vân Phàm bất ngờ hỏi một câu, tựa như có ý vị khác thường.

"Ách!"

Thiên Hà lại sững sờ, Phương Đồng cũng không biết thế nào.

Đại ca, không phải lúc trước ngươi biểu hiện lạnh lùng cao ngạo hay sao? Làm sao hiện tại lại thích nghe mấy câu nịnh nọt thô tục này? Có phải là có chỗ nào không đúng hay sao! ?

Thiên Hà hai người nào đâu biết được, Vân Phàm cùng Tà Thần vốn sống trong hoang dã rất lâu, bình thời cũng rất ít nói chuyện, trước mắt gặp phải một người nói liên miên như thế, quả thật là có cảm giác mới mẻ.

"Vân Phàm thiếu hiệp thích nghe, ta nguyện ý mỗi ngày đều nói cho thiếu hiệp nghe, bảo đảm không bao giờ trùng lặp !"

Phục hồi tinh thần, Thiên Hà tinh thần rung lên, cả người giống như vừa nuốt một miếng tiên đan, sắc mặt hồng nhuận, dung quang toả sáng.

Vân Phàm còn chưa mở miệng, Tà Thần đã hưng phấn cướp lời: "Tiểu mập mạp, bổn tôn càng nhìn càng thấy ngươi vừa mắt, đến đây, chúng ta giao lưu trao đổi. . ."

"Ách, vị đại nhân này xưng hô thế nào?"

"Cạc cạc cạc, bổn tôn chính là vạn cổ chí tôn, tà linh chi thần!"

"Nga nga, thì ra là Tà Thần đại nhân! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, thất kính thất kính. . . Tà Thần đại nhân quả nhiên bất phàm, vừa rồi thân thể chấn động, đã giết một đám người, sát phạt quyết đoán, dọa cho đám cường đạo của Tam Quang đạo tè cả ra quần, Tà Thần danh hiệu quả thật không phải nói chơi!"

"Cạc cạc cạc két ~~~ "

. . .

Một người một hùng cứ "trao đổi" như vậy , thỉnh thoảng vang lên trận trận tiếng cười cổ quái.

Vân Phàm không để ý nơi này, quay sang Phương Đồng vẻ mặt vẫn mịt mờ nói: "Vị đại tỷ này, xin hỏi chỗ này là địa phương nào?"

"Ách! Đại tỷ. . ."

Phương Đồng cảm thấy đầu óc tối sầm, hiển nhiên đối với cách Vân Phàm gọi mình rất oán niệm, cười khan mấy tiếng nói: "Vân Phàm thiếu hiệp gọi ta là Phương Đồng là được rồi, thật ra thì tuổi của ta cũng không lớn. . . Ha ha, ha ha. . ."

Tuổi tác của nữ nhân, vĩnh viễn đều là nghịch lân của các nàng, cho dù là tiên đạo tu sĩ cũng không ngoại lệ.

Nhớ tới chuyện đối phương đang hỏi, Phương Đồng nói tiếp: "Nơi này là phía đông nam của Cấm Đoạn sơn mạch, chẳng lẽ trên người Vân Phàm thiếu hiệp không có bản đồ sao?"

Vân Phàm lắc đầu, không biết Cấm Đoạn đông nam là vị trí nào, chẳng qua chỉ nhíu mày lẩm bẩm: "Không nghĩ đi lâu như vậy , vẫn còn ở trong phạm vi Cấm Đoạn sơn mạch?"

"Ách, Vân Phàm thiếu hiệp đã đi thật lâu ở trong Cấm Đoạn sơn mạch sao?"

"Đại khái hơn năm tháng rồi."

"Hơn năm tháng? Ngươi ở Cấm Đoạn sơn mạch đã hơn năm tháng! ?"

Phương Đồng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Vân Phàm như nhìn quái vật.
Bình Luận (0)
Comment