Bất Diệt Thánh Linh

Chương 151

Sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch chính là mảnh đất hoang vu vắng vẻ, hung hiểm bao trùm, nguy cơ rình rập khắp chốn.

Tiên đạo tu sĩ bình thường cũng không cần phải nói, cho dù là tiên đạo cao thủ lịch lãm tu hành, cũng không thể trụ lại nơi này quá lâu như thế. Chủ yếu nhất chính là hoàn cảnh hiểm nguy ở nơi đây, tùy thời tùy chỗ đều có linh thú xuất hiện công kích, không thích hợp để cho con người sinh sống.

Vì vậy, khi Phương Đồng biết được Vân Phàm đã ở Cấm Đoạn sơn mạch gần tới nửa năm, cảm giác kinh ngạc khó có thể tưởng tượng! Ngay cả Thiên Hà đang đi bên cạnh “trao đổi” với Tà Thần cũng quay sang nhìn Vân Phàm chằm chằm.

. . .

Trên thực tế, phần lớn là do Vân Phàm bất đắc dĩ.

Ngày đó khổ hành quy thoáng cái đã vượt qua vạn dặm, đem Vân Phàm dẫn tới khu vực hoạt động của linh thú trung giai trong Cấm Đoạn sơn mạch.

Không biết khổ hành quy cố ý hay là vô tình, để Vân Phàm một mình lưu tại địa phương nguy hiểm như thế. Bất đắc dĩ, Vân Phàm không thể làm khác đành phải một mình lên đường, hướng phía đông sơn mạch mà đi, hi vọng có thể trở về Lưu Sa thành nơi biên cảnh.

Ai ngờ, Vân Phàm đi một lần lại đến nửa năm, trên đường vô số hung cầm mãnh thú, nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, cơ hồ biến thành nửa dã nhân mất rồi.

Về sau, vì ứng phó với đủ các nguy cơ, Vân Phàm dứt khoát thả Tà Thần ra đồng hành với mình.

Khoan hãy nói, Tà Thần người này đối với nguy hiểm cảnh giác đã vượt xa Vân Phàm, chính là nói nhiều chuyện linh tinh, thời thời khắc khắc đều muốn đầu độc Vân Phàm, hi vọng đối phương có thể rơi vào trầm luân, sau đó chính mình ra tay đoạt xá, đổi khách thành chủ.

Dĩ nhiên, nguyện vọng tươi sáng đó của Tà Thần không thể thành hiện thực, dù sao Vân Phàm lòng mang quang minh, không bị ngoại vật ảnh hưởng.

Dần dần, Tà Thần chấp nhận trầm mặc, lười biếng không muốn phí nước miếng.

. . .

"Vân Phàm thiếu hiệp, ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là võ đạo tu sĩ, hay là tiên đạo tu sĩ?"

Phương Đồng lắp bắp hỏi Vân Phàm, nàng đột nhiên phát hiện một chuyện, tựa như, thật giống như. . . Đối phương từ vừa đầu tới cuối cũng chưa triệu hồi tiên linh của mình, chẳng lẽ đối phương là một võ giả thuần túy? !

Võ giả có thể trong nháy mắt giết chết tiên đạo cao thủ, thấp nhất cũng phải là võ đạo tông sư!

Vân Phàm thẳng thắn nói: "Ta là tiên vũ đồng tu."

"Tiên. . . Tiên vũ đồng tu! ?"

Phương Đồng lại càng kinh ngạc, âm điệu không khống chế được cao thêm vài phần.

Lúc này, Thiên Hà bỗng nhiên chỉ về Tà Thần nói: "Vân Phàm thiếu hiệp, đây. . . Tà Thần đại nhân này, không phải là tiên linh của ngươi đó chứ? !"

"Ách, cứ coi là thế đi."

Vân Phàm miễn cưỡng gật đầu, tựa như có chút không muốn thừa nhận.

Tà Thần nghe thế nhảy tới trước mặt Vân Phàm, rất bất mãn nói: "Cứ coi là thế là sao hả? Vân Phàm tiểu tử, đừng có ra vẻ bất đắc dĩ như thế, ngươi cho rằng bổn tôn tự nhiên bằng lòng trở thành tiên linh của ngươi sao? Nếu không phải trong cơ thể của tên ngốc nghếch đần độn kia, bổn tôn đã sớm đoạt xá chuyển sinh rồi!"

"Đoạt. . . Đoạt xá chuyển sinh! ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng đồng thời cuống lên, vội vàng lui sang một bên, nhìn Tà Thần đầy cảnh giác. Bọn họ nào có thể ngờ, con gấu nhỏ đáng yêu trước mắt này lại có lai lịch lớn như thế, hơn nữa còn biết dùng tà pháp đoạt xá chuyển sinh!

"Nhìn cái gì? ! Nhìn nữa bổn tôn ăn hết các ngươi bây giờ! Oa nha nha. . . Tức chết ta mất. . ."

Tà Thần khó nén được phẫn uất trong lòng, vốn định hướng về phía Thiên Hà hai người kêu la ầm ĩ, đáng tiếc bị Vân Phàm bịt miệng, không thể làm gì khác đành phải lao vào mấy gốc cây quanh đó cắn xé phát tiết.

. . .

"Vậy thì, Vân Phàm thiếu hiệp, tiên linh của ngươi bình thường vẫn ở bên ngoài thế sao?"

Thiên Hà nơm nớp lo sợ hỏi một câu, Vân Phàm rất tự nhiên gật đầu: "Đúng vậy, sao thế?"

"Sao. . . sao thế? A, ha ha."

Thiên Hà cười khan mấy tiếng, không biết nên nói cái gì mới đúng.

Phương Đồng thì trợn mắt, có chút khó có thể tin.

Một con tiên linh, lại có thể giống như linh thú tự do hoạt động bên ngoài phong linh không gian, nếu không phải Vân Phàm tự mình thừa nhận, bọn họ thật sự còn không biết Tà Thần chính là một con tiên linh.

Thật ra, tiên linh tuy là hồn thể trạng thái, nhưng cũng đồng dạng là sinh mệnh, có một chút linh trí. Cho nên, theo lý luận mà nói, tiên linh có thể tồn tại độc lập khỏi phong linh không gian, chỉ cần chủ nhân cung cấp thần hồn lực nhất định là có thể được.

Sở dĩ Thiên Hà cùng Phương Đồng kinh ngạc, là bởi vì tiên linh sư rất hiếm khi làm như thế. Bởi vì tiên linh càng cường đại, triệu hồi cần thần hồn lực càng nhiều. Ai lại ăn no hết chuyện để làm đi gọi ra tiên linh để ở bên ngoài?

Huống chi, đại đa số tiên linh đều ở phong linh không gian, có thể hấp thu tiên linh khí cuồn cuộn không dứt tiến hành tu luyện, nhanh chóng trưởng thành .

Chẳng qua quan hệ giữa Vân Phàm cùng Tà Thần tương đối phức tạp.

Tà Thần không thích ở trong phong linh không gian vô cùng cô quạnh, mà Vân Phàm cần Tà Thần thời khắc ở bên người đề tỉnh chính mình, cho nên hai người vẫn duy trì ăn ý như thế.

Về phần thần hồn tiêu hao, ngược lại không phải vấn đề. Tà Thần chỉ là nhất tinh tiên linh, lấy thần hồn cường độ chân thật của Vân Phàm, đã quá dư dả để cho Tà Thần luôn ở bên ngoài.

. . .

Thấy ánh mắt hai người quái dị, Vân Phàm không khỏi nhíu nhíu mày, bất quá từ trước đến giờ hắn không quen truy hỏi nguyên do.

"Hai vị, xin hỏi muốn tới Lưu Sa thành thì đi hướng nào?"

Vân Phàm đột nhiên mở miệng hỏi thăm, Thiên Hà cũng giật mình nói: "Lưu Sa thành? Ở nơi nào? Chưa từng nghe nói bên trong Đại Càn lại có Lưu Sa thành a!"

"Đại Càn? Đại Càn gì chứ?"

Vân Phàm lần đầu tiên thần tình biến hóa, dự cảm xấu đột nhiên dâng lên.

Chỉ nghe Thiên Hà hơi nghi ngờ nói: "Đương nhiên là Đại Càn cổ quốc. . . Làm sao? Vân Phàm thiếu hiệp không phải là người của Đại Càn cổ quốc sao?"

". . ."

Vân Phàm cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không có tâm tư để ý tới chuyện gì.

Đại Càn cổ quốc, chính mình lại gặp được người của Đại Càn cổ quốc?

Đại Càn cùng Thiên Khung khoảng cách đâu chỉ là vạn dặm, mình đã đi xa đến bao nhiêu? Mới ở chỗ này gặp phải người của Đại Càn cổ quốc? Hiện tại quay về khẳng định không quá thực tế, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mới được.

. . .

"Vân Phàm thiếu hiệp? Uy, Vân Phàm thiếu hiệp. . . Ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?"

Thiên Hà thấy Vân Phàm đờ đẫn sững sờ, lấy tay quơ quơ trước mặt của đối phương.

"Ta, không có chuyện gì."

Vân Phàm lắc đầu, trán nhăn lại: "Ta không phải là người của Đại Càn, ta là người của Thiên Khung Đế quốc, nơi này cách Thiên Khung Đế quốc xa bao nhiêu? Đại khái cần phải đi mất bao lâu?"

"Cái gì! ? Đi Thiên Khung Đế quốc?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng đồng thanh hô lên, cảm giác quái dị đã lên đến tột đỉnh.

"Sao thế?"

Thấy hai người phản ứng mãnh liệt, Vân Phàm cũng có chút ngoài ý muốn.

Thiên Hà ho khẽ nói: "Vân Phàm thiếu hiệp có điều không biết, Cấm Đoạn đông nam nơi này, đã tới gần Đại Càn biên cảnh, nếu như ngươi muốn trở về Thiên Khung Đế quốc, thì phải đi về phía bắc, còn chuyện muốn đi bao xa, ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao có rất ít người có thể vượt qua Cấm Đoạn sơn mạch này."

"Nơi này đã tới gần Đại Càn biên cảnh! ?"

Lần này, Vân Phàm thật sự choáng váng.

Nếu như nơi đây đã gần Đại Càn biên cảnh, đây chẳng phải nói cách Thiên Khung Đế quốc xa xôi tới kinh người! Chỉ riêng đi tới đây, Vân Phàm đã tốn gần nửa năm thời gian, nếu như trở về Thiên Khung Đế quốc, có trời mới biết cần đi đến lúc nào.

Đang lúc Vân Phàm mặt ủ mày chau, Thiên Hà bỗng nhiên lại nói: "Thật ra muốn đi Thiên Khung Đế quốc cũng không phải không có biện pháp, mà biện pháp này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó khăn cũng khó khăn."

"Thiên ca không cần lòng vòng nữa, cứ nói thẳng ra!"

Phương Đồng cũng cảm thấy khó hiểu, Thiên Hà lập tức nói: "Đại Càn chủ thành thỉnh thoảng sẽ có khóa vực vân thuyền lui tới, chỉ cần có thể ngồi lên vân thuyền thông với Thiên Khung Đế quốc, dĩ nhiên là có thể trở về. Chẳng qua là khóa vực vân thuyền này không phải người nào cũng có thể lên ."

"Khóa vực vân thuyền?"

Vân Phàm nghe vậy tinh thần rung lên, về phần một câu nhắc nhở cuối cùng, trực tiếp bị hắn bỏ ngoài tai.
Bình Luận (0)
Comment