Bất Diệt Thánh Linh

Chương 306

Sắc trời vừa sáng, lôi vân áp sát đỉnh đầu.

Lam gia thương hành, cửa lớn đã đóng, không khí hoàn toàn tĩnh lặng.

Thấy thế lực chung quanh tụ tập càng nhiều, Lam Nhược Tuyết nhất thời cảm giác áp lực tăng lên gấp bội, trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách! Nàng hiện tại căn bản không có biện pháp để giải quyết, trừ phi Vân Phàm có thể xuất quan kịp thời.

Mà trong hậu viện, Thiên Hà mấy người đồng thời lo lắng vạn phần.

Nếu như chỉ có dị tượng phát sinh, nhiều lắm dẫn tới người khác chú ý, nhưng hiện tại trên trời lôi đình cuồn cuộn, chỉ sợ sẽ có càng ngày càng nhiều người để ý, thậm chí sẽ cố tình quấy nhiễu.

"Lạc Nhi muội muội, ngươi có biết hiện tại mọi chuyện thế nào không? Trên trời lôi vân, hẳn là không liên quan gì tới Vân Phàm đúng không? A... Ha ha."

Phương Đồng nhìn bầu trời đầy lo âu, vẻ mặt thấp thỏm, nhưng lời nói cố tình làm như không có chuyện gì. Đừng nghĩ nàng bình thời thẳng tính, nhưng trong lòng nàng phân rõ nặng nhẹ.

Tạ Lạc Nhi cau mày, vẻ mặt suy tư nói: "Nếu như ta đoán không sai, công pháp mà Vân Phàm đại ca đang tu hành , vượt xa các tu sĩ có cùng cảnh giới, cho nên mới dẫn động lôi vân."

"A… Vậy Vân Phàm có thể bị nguy hiểm hay không! ? Trên trời sấm sét liệu có đánh xuống không?"

Phương Đồng tia không quan tâm tới việc Vân Phàm tu luyện công pháp gì, nàng chỉ quan tâm sự an nguy của hắn.

Thiên Hà cùng Tống Tiểu Phong cũng đưa ánh mắt tập trung trên người Tạ Lạc Nhi, sắc mặt ngưng trọng dị thường.

Chỉ nghe Tạ Lạc Nhi thận trọng nói: "Thời thượng cổ, tiên đạo tu sĩ chú trọng căn cơ, vì vậy thường xuyên có chuyện thời điểm thiên tài đột phá có lôi đình chi kiếp giáng xuống, căn cơ càng thâm hậu, lôi đình chi kiếp càng cường đại, cũng càng thêm hung hiểm..."

Mặc dù Tạ Lạc Nhi còn chưa dứt lời, nhưng Thiên Hà đám người đã hiểu rõ toàn bộ.

Độ lôi kiếp chuyện này, cho dù là tiên đạo đại năng cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm, bọn họ làm sao dám suy đoán lung tung.

Nhưng bọn hắn trong lòng vẫn tin chắc, Vân Phàm tuyệt đối có thể vượt qua kiếp nạn lần này. Không chỉ vì tình cảm riêng, phần tự tin này còn xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Vân Phàm.

Mà hiện tại là thời khắc quan trọng nhất, không thể để cho kẻ nào quấy rầy Vân Phàm.

Tính toán rõ ràng, Phương Đồng vội vàng nhìn Thiên Hà: "Thiên ca, ngươi bình thời có nhiều trò quỷ như vậy, mau mau nghĩ biện pháp làm sao đừng để cho mấy kẻ quái quỉ ở bên ngoài quấy rối đi?"

"Cô nãi nãi của ta, ta có thể có biện pháp gì đây? Ngươi nghĩ ta là cha đẻ của bọn chúng hay sao vậy!"

Thiên Hà vẻ mặt đau khổ nói: "Hơn nữa ngươi cũng đã nói rồi đấy, ta chỉ giỏi trò quỷ, chỉ có chút láu cá khôn vặt mà thôi, nếu muốn chống lại đám người như hùm như sói ở bên ngoài ấy à, bảo đảm bị bọn họ nuốt cả xương. Hiện tại chỉ hi vọng Vân Phàm lão Đại có thể nhanh chóng xuất quan, đến lúc đó quét ngang toàn bộ, vấn đề tự nhiên giải quyết dễ dàng!"

"Vậy nếu bọn hắn xông tới thì sao?"

Phương Đồng tức giận đá vào mông Thiên Hà, người sau sầu mi khổ kiểm ngồi dưới đất, ảo não vò đầu bứt tóc.

"Có lẽ, ta có biện pháp? !"

Tạ Lạc Nhi bỗng nhiên mở miệng, Thiên Hà mấy người tinh thần rung lên.

Chỉ thấy Tạ Lạc Nhi từ bên trong truyền thừa giới, lấy ra một món hồn bảo như một chiếc khay ngọc, mọi người đều cảm thấy rất vui mừng.

"Di? Đây là vật gì vậy? !"

Thiên Hà đứng dậy đi tới trước mặt Tạ Lạc Nhi, cầm lấy khay ngọc ngắm nghía khắp nơi, phía trên lấp lánh vô số ánh sao, từng đạo văn ấn phủ khắp nơi.

Chẳng qua quan sát trong chốc lát, Thiên Hà đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên.

"Đây là Tiểu Thiên Tinh Trận Bàn!"

Tạ Lạc Nhi giải thích: "Giản tộc tổ tiên ‘ Vấn ’ chính là trí giả, trong truyền thừa của hắn có trận đạo truyền thừa. Ta thuở nhỏ nghiên tập trận pháp chi đạo, cuối cùng cũng nhập môn, cho nên ban đầu ta đã chọn trận đạo truyền thừa . Mà 【 Tiểu Thiên Tinh Trận Bàn 】, chính là một món truyền thừa hồn bảo do trí giả đích thân chế luyện..."

"Truyền thừa hồn bảo? !"

Thiên Hà sửng sốt sau đó hô lên mừng rỡ: "Tiểu Thiên Tinh Trận Bàn... Nghe tên cũng quá hoành tráng rồi! Khẳng định rất lợi hại sao?"

Tạ Lạc Nhi gật đầu nói: "Mỗi một món trận bàn hồn bảo, tương đương với tiểu trận pháp, dễ dàng tùy thời bố trí. Gặp phải cường địch, có thể bố trí phòng thủ chờ cứu viện. Vì vậy trận bàn tuy nhỏ, nhưng vô cùng thực dụng, nhất là truyền thừa hồn bảo của Giản tộc... Chỉ tiếc, hiện tại tu vi cảnh giới của ta quá thấp, căn bản không thể phát huy một phần trăm lực lượng của món hồn bảo này, sợ rằng không thể chống chịu bao lâu."

Thiên Hà nghe thế lập tức thúc giục: "Hiện tại quan tâm nhiều thế làm gì, có thể chống được bao nhiêu tốt bấy nhiêu... Mau mau, bố trí nhanh lên!"

"Được, ta cần một chút thời gian, phiền toái mọi người hộ pháp cho ta, không để cho người khác quấy rầy ta."

Dứt lời, Tạ Lạc Nhi ngồi xuống đất, đem 【 Tiểu Thiên Tinh Trận Bàn 】 đặt giữa hai đầu gối, sau đó một đạo linh quang rót vào trận bàn.

"Ong ong ~~~ "

【 Tiểu Thiên Tinh Trận Bàn 】 lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, bên trên rực rỡ tinh quang.

Văn ấn thần bí rắc rối dần dần phát sáng, tản ra trận trận ánh sáng chói mắt.

...

————————————

Trên trời lôi vân bao trùm toàn bộ Tề Lương thành, không biết có thể đột nhiên giáng xuống hay không, cho nên đông đảo tu sĩ trong thành đều thấy bàng hoàng, có kẻ thậm chí còn chạy ra ngoài thành, tránh né càng xa càng tốt.

Lúc này, phía ngoài Lam gia thương hành, có cả ngàn vạn tu sĩ tụ tập. Nếu không phải có chuyện cố kỵ, bọn họ đã sớm xông vào tìm hiểu đến cùng .

"Lam đại tiểu thư, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích không?"

Người đặt câu hỏi chính là Nam Cung Hàn Yên, hôm nay nàng là người có địa vị tối cao ở Tề Lương thành, lúc này đứng ra thay mặt cho chúng tu sĩ. Dĩ nhiên, nàng cũng rất thích thú với vị trí này.

Lam Nhược Tuyết đứng ở trước cửa thương hành, nhìn đông đảo ánh mắt chung quanh, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.

"Nam Cung tiểu thư, nếu như ta nói, lôi vân trên trời không có quan hệ gì với Lam gia thương hành, sợ rằng các ngươi cũng sẽ không tin tưởng sao! Vậy các ngươi muốn ta giải thích cái gì?"

Lam Nhược Tuyết không lui bước, nhìn thẳng vào Nam Cung Hàn Yên.

Không đợi Nam Cung Hàn Yên mở miệng, bên cạnh có người bỗng nhiên quát lớn: "Lam đại tiểu thư, chúng ta hiện tại muốn biết, lôi vân trên trời cuối cùng là sao? Có thể giáng xuống hay không? !"

"Thật xin lỗi, ta cũng không biết."

Lam Nhược Tuyết cười khổ lắc đầu nói: "Lam gia thương hành, đúng là có một vị cường giả đang tu luyện ở hậu viện, còn cụ thể là tình huống ra sao, tại sao lại có lôi vân xuất hiện, Nhược Tuyết thật sự không biết, kính xin chư vị thứ lỗi."

"Chuyện này..."

Người này không biết nên nói gì, tu sĩ chung quanh hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy khó xử.

Quấy rầy tu luyện của người khác, chính là tối kỵ, nhẹ thì kết đại thù, nặng thì không chết không thôi, không một ai muốn cùng một vị cường giả có thể dẫn động lôi kiếp kết đại thù. Nếu thật sự không có cách nào, cùng lắm thì tạm thời rời khỏi Tề Lương thành là được, cũng không cần phải đắc tội làm gì.

Lúc này, Nam Cung Hàn Yên cố ý thử dò xét nói: "Lam gia đại tiểu thư, ngươi nhắc tới vị cường giả kia, không phải là thiếu niên tông sư vừa nhận được thượng cổ mật tàng trong biên cảnh truyền thuyết đấy chứ?"

"..."

Lam Nhược Tuyết ánh mắt ngưng tụ, đang định trả lời, không ngờ chung quanh dường như bùng nổ.

"Cái gì! ? Thượng cổ mật tàng! ? Chẳng lẽ tin đồn là sự thật?"

"Hẳn là thật sao, Nam Cung gia làm sao có thể nói linh tinh được!"

"Ta nhớ ra rồi, người thiếu niên kia hình như tên là Vân Phàm ."

"Đúng đúng, nghe nói lúc trước, hắn còn tiêu diệt một con yêu ma hóa thân ở Lạc Nhật thành."

"Yêu ma hóa thân tính là gì, người ta còn đánh cả đệ tử Thánh Địa, nghe nói đánh rất thảm!"

"Đó là một kẻ hung ác đấy! Dám chống đối với cả Thánh Địa!"
Bình Luận (0)
Comment