Bất Diệt Thánh Linh

Chương 342

Trong khoang thuyền bao phủ một tầng huyết sắc.

Sát khí dày đặc tuôn ra từ dưới chân của Vân Phàm, đem cả người hắn bao phủ.

Âm lãnh mà lạnh lẽo! Hung lệ mà tà ác!

Vân Phàm tính đi tính lại cũng chẳng thể ngờ, bản thân luyện chế bổn mạng hồn bảo lại phát sinh dị trạng như thế.

Mở hai mắt ra, hắn phát hiện mình đang đứng trong một không gian tràn đầy huyết sắc, chín thanh phi đao lơ lửng trên đỉnh đầu, tựa như muốn cắn nuốt huyết quang chung quanh.

Nếu như là một tu sĩ bình thường, chỉ sợ tâm thần đã bị bầu không khí chung quanh xâm lấn ăn mòn.

Nhưng Vân Phàm lòng mang đại ma, niệm như kim cương, tà ý đều không thể ảnh hưởng tâm niệm của hắn, ngược lại lại bị hắn dẫn dắt đưa vào trong phi đao.

...

Theo huyết sắc dần dần tiêu tán, hung tính của chín thanh phi đao càng thêm sâu đậm!

Dù vậy, phi đao không hề có dấu hiệu phệ chủ, chẳng qua là đem huyết sắc luyện hóa rót vào trong cơ thể Vân Phàm.

Đây là một loại lực lượng cực kỳ kỳ dị, vô cùng tinh khiết cũng vô cùng thuần túy, không hề dính một tia tạp chất.

Nhưng sau khi huyết sát nhập vào cơ thể, chẳng những không tàn phá sinh cơ của Vân Phàm , ngược lại du tẩu trong cơ thể hắn, ân cần săn sóc mỗi một tấc kinh mạch cùng thân thể, chữa trị những chỗ ám thương.

Trong tối tăm, Vân Phàm cảm giác có một thứ gì đó mà mình đánh mất đang dần dần hồi phục.

Thọ nguyên! Là thọ nguyên đang khôi phục!

Vân Phàm tâm thần mãnh liệt chấn động, cố gắng giữ vững tâm trạng bình tĩnh.

Lực lượng này giống như thiên địa tạo hóa, lại có thể chữa trị thọ nguyên mà hắn đã tiêu hao, mặc dù những sợi huyết sát này nhỏ bé phi thường, nhưng nó đã thắp sáng lên hi vọng sống sót của Vân Phàm.

...

...

Không biết qua bao lâu, huyết sắc tan biến, sát khí cũng biến mất.

Hung mang trên phi đao thu liễm, không lộ ra nửa điểm lệ khí.

Thời khắc Vân Phàm cho rằng tất cả kết thúc, trên chín thanh phi đao đột nhiên hiển hóa thêm một đạo văn ấn.

Đây là một đạo văn ấn vừa đơn giản vừa phức tạp, đơn giản là vì văn ấn từ đầu đến cuối chỉ dùng một nét, phức tạp là vì văn ấn đầu cuối tương liên, liếc mắt nhìn đã cảm thấy choáng váng.

Khai thiên chi niệm, hung mang nghịch chuyển.

Đại đạo minh văn, thần thông tự diễn.

Vân Phàm ngón tay giữ lấy bổn mạng phi đao, một luồng sáng lóe lên trong đầu. Chính mình quan tưởng khai thiên chi niệm, đem cảm ngộ dung nhập vào phi đao, làm cho phi đao tự diễn sinh thành đại đạo minh văn, diễn hóa thành thần thông... thần thông này chính là 【 Khai Thiên Phong Mang 】.

Khai thiên phong mang, phá tan vạn vật.

Đây là một loại lực lượng cường đại cực độ, nếu như đem thần thông diễn hóa đến mức tận cùng, sẽ có thể đột phá thiên địa trói buộc, không để ý tới tất cả mọi ràng buộc. Mà lực lượng như thế, không nên xuất hiện tại trong mảnh thiên địa này, càng không nên bị người phàm chưởng khống, vì vậy mới phát sinh cảnh thiên địa bài xích và cảnh cáo.

Đối với chuyện này, Vân Phàm cũng không để ý. Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện nghịch thiên mà đi, càng chưa từng nghĩ tới việc hủy thiên diệt địa, phiến thiên địa này sinh dưỡng ra hắn, hắn hi vọng có thể dùng lực lượng của mình, bảo vệ cho những thứ thân thuộc với mình, điểm này không hề mâu thuẫn.

Trong lòng trong sáng vô tư, tự nhiên không sợ thiên phạt.

Trên thực tế, thiên cơ cho tới bây giờ cũng chỉ là dấu hiệu, cũng không phải là kỳ ngộ hay là trừng phạt.

...

Tâm niệm vừa chuyển , Vân Phàm đem tám thanh phi đao còn lại thu vào trong thần hồn không gian, sau đó lấy Cửu Khổ lực lượng, thiên cương phương pháp thời khắc rèn luyện, thời khắc tu dưỡng.

Đao không ẩn thân, tâm ý sáng sủa.

Đây là câu nói đầu tiên mà lão sư phụ đã truyền nghề cho Vân Phàm dạy hắn.

Ý là, một người dùng đao, hẳn phải thường xuyên cầm đao, chứ không phải đem đao ẩn giấu trên người mình. Khi ngươi có thể làm được việc này, tâm ý của ngươi cũng sẽ sáng như đao.

Những lời lão sư phụ dạy bảo, Vân Phàm vẫn nhớ như in, cho nên hắn không tính đem bổn mạng phi đao thu vào thần hồn không gian, mà là mang ở trên người.

"Tiểu tử, ngươi có thể cảm giác được sự tồn tại của ta sao?"

Liên tục vuốt vuốt bổn mạng phi đao trong tay, trong lòng Vân Phàm dâng lên từng tia vui sướng, thật giống như một sinh mệnh ra đời ở trong tay hắn, hơn nữa sinh mệnh này tương liên với hắn.

Tựa như cảm giác được bổn mạng phi đao thiếu xót điều gì, Vân Phàm tâm thần vừa động, một đạo vân văn nhàn nhạt xuất hiện tại trên thân đao.

Đạo vân văn này cùng vân văn trên phi đao lúc trước giống nhau như đúc, là ấn ký thuộc về hắn, cũng là phi đao thuộc về hắn.

Một tấc thời gian một tấc vàng, một tấc hàn mang một tấc tâm.

Đây chính là bổn mạng hồn bảo Vân Phàm dùng hết toàn lực luyện chế, lấy thần hồn kim đan chế tạo thành một thanh phi đao... Đây là hồn phách của hắn, cũng là ý chí của hắn, càng là phong mang của hắn.

Vân Phàm lẳng lặng trầm mặc, từ nay về sau, hồn bảo của mình gọi là 【 Thốn Mang 】.

Thái cổ hỗn độn ai phía trước, bích lạc hoàng tuyền thông linh uyên.

Cửu tiêu vân ngoại cương phong nghịch, ba tấc hàn mang khả khai thiên.

...

————————————

Hai đạo huyền quang xẹt qua phía chân trời, lơ lửng trên bầu trời hoang lĩnh.

"Nguyên đạo hữu, ngươi xác định chính là nơi này? Nhưng nơi này không có gì cả!"

"Bàng huynh bình tĩnh đừng nóng, truy mệnh bàn của ta chắc chắn sẽ không tính sai , vừa rồi ba động dị thường hẳn là từ nơi đây truyền tới , nói không chừng huyết sắc thiên cơ kia chính là liên quan tới hắn."

Người tới là hai trung niên nam tử, trong đó một vị tên là Nguyên Dịch Tử, đang mặc đạo bào màu xanh, dưới chân đạp thương ưng, thận trọng quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Mà người còn lại tên là Bàng Bách Dương, một thân hoa y cẩm phục, trên ngực thêu một đạo ấn ký hỏa diễm.

"Có điểm gì đó không đúng! Không khí nơi đây có gì đó không đúng..."

Nguyên Dịch Tử chau mày, bỗng nhiên cảm ứng nói: "Phía dưới có người đang bố trí trận pháp, ngăn cách ba động lúc nãy."

"Trận pháp! ?" Bàng Bách Dương vẻ mặt khẽ biến: "Là trận pháp gì cơ? Lại có thể ngăn cách thần niệm của chúng ta! Xem ra người bày trận tuyệt không phải dạng vô danh đâu."

Nguyên Dịch Tử cười lạnh mấy tiếng nói: "Là người hay quỷ, thử một chút sẽ biết thôi!"

Lời còn chưa dứt, thương ưng dưới chân Nguyên Dịch Tử há miệng phun ra một quả hỏa cầu, hướng đất trống phía dưới oanh kích!

"Ong ong ông!"

Trận pháp bị công kích, nhất thời hiện rõ nguyên hình, chỉ là có sương mù bao phủ, lại làm cho người ta thấy không rõ tình huống rõ ràng.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát vang lên, trong sương mù truyền đến Thiên Âm lão quái lạnh lùng chất vấn: "Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Vì sao tập kích chúng ta?"

Nguyên Dịch Tử không đáp mà hỏi ngược lại, thái độ lớn lối nói: "Mới vừa rồi nơi đây xảy ra chuyện gì? Huyết sắc thiên cơ có phải do các ngươi gây ra không? Bọn ngươi nhanh nhanh khai thật ra, tránh cho chịu khổ rồi mới nói."

Thiên Âm lão quái cũng không tức giận, giọng nói bình thản nói: "Các hạ chớ nên hiểu lầm, chúng ta có người đang tu luyện ở chỗ này, cho nên mới dùng trận pháp ngăn cách. Mới vừa rồi xuất hiện thiên cơ, chúng ta cũng không rõ là có chuyện gì."

"Tu luyện?"

Bàng Bách Dương vô cùng chắc chắn nói: "Thiên cơ vừa xuất hiện, các ngươi nơi đây đã có người tu luyện, thật sự trùng hợp như vậy hay sao?"

Thiên Âm lão quái nhẫn nại tính tình nói: "Vị các hạ này không cần phải thử dò xét chúng ta, thiên cơ mới vừa rồi thật sự không liên quan tới chúng ta."

"Không liên quan..."

Nguyên Dịch Tử cùng Bàng Bách Dương hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi ngờ, chẳng lẽ bọn hắn đã đoán sai sao.

"Lén lén lút lút, giấu đầu lòi đuôi, không phải gian xảo cũng là đạo chích..."

Nguyên Dịch Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Phía dưới đem trận pháp mở ra, để chúng ta tra xét rõ ràng, nếu như các ngươi không có vấn đề, chúng ta tự nhiên không làm khó các ngươi."

Nghe lời ấy, Thiên Âm lão quái đám người trên thương thuyền sắc mặt trầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment