Bất Diệt Thánh Linh

Chương 343

"Hai vị đạo hữu, quấy rầy người khác tu hành chính là chuyện tối kỵ, chẳng lẽ các ngươi muốn kết thù hay sao?"

Thiên Âm lão quái vô cùng tức giận, nhưng nếu lúc này động thủ sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới Vân Phàm, cho nên hắn không muốn sinh ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như hắn vẫn giữ lối hành xử như trước, e rằng đã sớm ra tay rồi.

Nguyên Dịch Tử cùng Bàng Bách Dương lai lịch bất phàm, sao lại sợ một lời đe dọa.

"Hừ hừ!"

Một tiếng cười lạnh, Nguyên Dịch Tử khinh thường nói: "Kết thù? Các ngươi cũng xứng ư? Mau thu hồi đại trận, nếu không. . ."

"Nếu không thì thế nào?"

Thiên Âm lão quái thấy không thể nào dùng lời lẽ để giải quyết nữa, nhanh chóng đem cửu tinh tiên linh triệu hồi.

Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong cũng triệu hồi tiên linh, tất cả đều là thất tinh.

Vạn Vĩnh Niên đem Lam gia tỷ đệ bảo hộ phía sau, tùy thời chuẩn bị điều khiển thương thuyền bỏ chạy.

"Nga? ! Tất cả đều là tiên đạo cường giả, còn có một vị cửu tinh cường giả sao!"

Bàng Bách Dương vẻ mặt khẽ biến, ánh mắt hơi nghiêm túc, nhưng không có nửa điểm vẻ sợ hãi. Thiên Âm lão quái đám người càng khẩn trương, hắn càng hoài nghi trên người đối phương ẩn giấu bí mật không muốn để ai biết.

"Các ngươi đã không nghe lời, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Dứt lời, Nguyên Dịch Tử cùng Bàng Bách Dương đồng thời tế phong linh hoàn, hai con cửu tinh tiên linh vượt giới mà đến, ngay lập tức phụ vào hồn bảo, hướng phía dưới phóng đi.

"Cái gì! ? Bọn họ đều là cửu tinh cường giả!"

Thiên Âm lão quái cùng Thiên Hà đám người trong lòng trầm xuống, đang muốn xuất thủ đối kháng.

Đúng lúc này, hai đạo hung mang phá không mà đến, chỉ khẽ lóe lên đã xuyên thấu qua hai con cửu tinh tiên linh, phá vỡ tiên cương bao phủ trên người Nguyên Dịch Tử cùng Bàng Bách Dương , đâm trúng vai của bọn hắn!

"Phốc! Phốc!"

Bỗng nhiên đau nhói, Nguyên Dịch Tử cùng Bàng Bách Dương tâm thần run sợ, vô tận sợ hãi cắn nuốt linh hồn của bọn hắn, hai người lần đầu tiên cảm giác được tử vong đến gần mình như thế.

"Thật. . . Thật khủng khiếp!"

"Mau dừng tay! Ta. . . Chúng ta là người của tiên đạo lục tông!"

Giờ khắc này, Nguyên Dịch Tử cùng Bàng Bách Dương không để ý tới đau đớn, vội vã mở miệng cầu xin tha thứ. Mới vừa rồi trong giây phút sinh tử, khí tức sát nghiệt hung lệ sâu nặng, kích thích thần kinh của bọn hắn, bọn họ tuyệt đối không tin đối phương là người mềm yếu.

Trong trận không người nào cất lời đáp lại, chung quanh yên lặng tới đáng sợ.

"Đi! Chúng ta đi mau!"

Nguyên Dịch Tử hô lên một câu, vội vàng hấp tấp cưỡi thương ưng rời đi, Bàng Bách Dương cũng nhanh chóng đi theo.

. . .

. . .

"Vân đại ca, ngươi đã xuất quan rồi!"

"Lão Đại ra ngoài rồi, thật sự quá tốt rồi! Ha ha ha!"

Trên thương thuyền, mọi người tề tụ, nhìn Vân Phàm đi ra khỏi khoang thuyền, mặt mũi nhợt nhạt, tóc tai rối tung, chỉ có hai mắt ngưng thần, phiếm nhàn nhạt hồng quang.

"Cảm ơn mọi người."

Vân Phàm không biết nên cảm tạ thế nào, bởi vì chính mình bế quan đã dẫn tới không ít phiền toái cho mọi người.

Mọi người lắc đầu liên tục, tỏ vẻ không đáng kể gì, mà Thiên Âm lão quái thì thở dài một tiếng.

"Vân Phàm tông sư, vẫn quá nương tay ."

". . ."

Thấy mọi người nhìn về chính mình, Thiên Âm lão quái giải thích: "Đám đệ tử tông môn giống như bọn chúng, nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, tự nhận mình cao cao tại thượng, tuyệt độ sẽ không vì ngươi tha mạng mà đem lòng cảm kích, ngược lại sẽ ghi khắc những việc ngươi làm tổn hại đến chúng, âm thầm oán hận ngươi, đợi đến khi có cơ hội, bọn chúng nhất định sẽ dùng các loại âm mưu quỷ kế để trả thù ngươi. Cho nên, Vân Phàm tông sư vừa rồi nên giết chết tất cả bọn chúng mới đúng, giết người diệt khẩu, vĩnh tuyệt hậu hoạn."

Làm một người tính toán âm mưu gian trá nhiều năm, Thiên Âm lão quái thừa hiểu phẩm tính đáng ghê tởm của loại người này, nhất là đám tông môn đệ tử tự cho mình có thân phận cao quý.

Chỉ là tính cách Vân Phàm trước giờ như thế, hắn xưa nay cũng không chủ động trêu chọc người khác, cũng không thích tùy ý giết người. Ban đầu trong cảnh hỗn loạn tại Tề Lương thành, nếu không phải các đại thế lực cố công bức bách, Vân Phàm tuyệt đối sẽ không đại khai sát giới.

Thấy Vân Phàm trầm mặc, Thiên Hà vội vàng lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi lão Đại, bổn mạng hồn bảo ngươi luyện chế như thế nào? Có thành công hay không? Phẩm chất có cao không?"

"Ngươi hỏi vậy không thấy quá nhảm nhí à!" Phương Đồng tức giận trợn mắt lườm Thiên Hà một cái nói: "Vân Phàm đã từng thất bại bao giờ chưa, vừa rồi động tĩnh lớn như thế, cả thiên cơ cũng xuất hiện, phẩm chất của bổn mạng hồn bảo có thể thấp hay sao?"

"Hắc hắc, Đồng Đồng nói rất đúng."

Thiên Hà cười cười xấu hổ, mặt dày phụ họa.

Chỉ thấy Vân Phàm khẽ vung tay, chín thanh phi đao bay phía trên đỉnh đầu, chậm rãi quay tròn, hung quang nội liễm, hàn mang lóe lên.

Thời khắc mà chín thanh phi đao này xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy không gian chung quanh như ngưng tụ, trận trận khí lạnh tràn ngập, phảng phất như lưỡi hái của tử thần lướt qua thân thể bọn hắn vậy. Bọn họ thậm chí có thể cảm giác được tuyệt thế phong mang độc nhất vô nhị ẩn chứa trên phi đao này.

"Đây. . . Đây chính là bổn mạng hồn bảo! ? Hay là bổn mạng hồn bảo tổ hợp thành trận pháp! ?"

Không chỉ Thiên Hà đám người trợn mắt hốc mồm, ngay cả Thiên Âm lão quái cũng vô cùng rung động.

"Phải. Còn chưa thử qua, không biết uy lực thế nào."

Vân Phàm còn đang cố gắng quen thuộc bổn mạng hồn bảo của mình, cho nên hắn đem tám thanh phi đao còn lại thu hồi, chỉ để lại bổn mạng phi đao đặt trong tầm tay, dễ dàng để tùy thời có thể chạm tới.

Sau một hồi trao đổi, Vân Phàm mới biết lần này mình bế quan luyện bảo, đã tốn hơn nửa tháng thời gian.

"Đã như vậy, chúng ta cũng nhanh nhanh lên đường đi!"

"Tốt! Lên đường, mục tiêu là Đại Càn cố đô."

Thương thuyền lần nữa khởi hành, xuyên qua lướt lại trong biển mây mênh mang.

. . .

————————————

Đêm khuya sương lạnh phủ xuống, trăng sáng nhô cao, tinh thần đầy trời.

Bạch Hổ thành đã không còn âm thanh huyên náo, dần dần đi vào tĩnh lặng.

Lúc này, trong hậu viện của Cực Đạo võ quán, hai thân ảnh yên lặng đứng nghiêm, ngẩng đầu nhìn tinh không rực rỡ.

"Thiển Y tỷ, còn nửa tháng nữa là tới tiên vũ đại hội rồi, tại sao ca ca của ta còn chưa tới?"

"Yên tâm đi, ca ca của ngươi nhất định sẽ tới."

"Thiển Y tỷ, có thật là người chết đi sẽ biến thành sao trên trời không?"

"Ta cũng không biết nữa, hơn nữa ta cũng không thể nhìn được."

". . ."

"Mục Mục, sao trên trời có đẹp hay không?"

"Có, rất đẹp."

Dưới trời sao, thầy trò hai người lẳng lặng cảm thụ tinh quang nhu hòa vuốt ve trên mặt.

. . .

————————————

Sáng sớm hôm sau, Cực Đạo võ quán đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Tiếng động xôn xao ầm ĩ, tự nhiên làm cho Thiển Y cùng Vân Mục, Đông Lai chú ý.

Ba người đi tới tiền viện, phát hiện Yến Vô Hồi đang cùng một vị trung niên nam tử trang phục võ giả tranh chấp gay gắt, mà mấy tiểu tử trong võ quán thấp thỏm lo âu đứng bên cạnh.

"Dĩ nhiên là hắn ư! ?"

Thấy tướng mạo trung niên nam tử, Đông Lai biến sắc.

Cảm ứng thấy Đông Lai dị thường, Thiển Y không khỏi mở miệng hỏi thăm: "Làm sao, Đông Lai biết người này ư?"

"Vâng."

Đông Lai gật đầu nói: "Người này tên là Hầu Vũ Dương, đã từng là Minh chủ Thiên Võ minh tại Lạc Nhật thành, chỉ là Vân đại ca phế bỏ con hắn, cùng hắn kết thành thù hận, sau đó nghe nói vì áp lực nào đó, Hầu Vũ Dương phải rời khỏi Lạc Nhật thành. Chẳng qua không ngờ hắn lại xuất hiện ở Bạch Hổ thành."

"Hừ! Thì ra là cừu nhân của ca ca ta."

Vân Mục bĩu môi, trong mắt mang theo vài phần lãnh ý.
Bình Luận (0)
Comment