Bất Diệt Thánh Linh

Chương 361

Ngoài cửa Hoàng thành, người ta tấp nập.

Theo lý thuyết, những người xếp hàng chờ đợi vốn đã có tâm lý phiền não không thoải mái, nhưng trong hoàn cảnh đó còn có người không tuân theo quy củ, dám chen ngang, đổi lại bất cứ người nào cũng sẽ phẫn nộ vô cùng!

Nhưng mọi chuyện lại vô cùng kỳ quái, thấy đám người chen ngang nghênh ngang đi tới, những người xếp hàng chẳng những không có ngăn trở cản bọn họ lại, ngược lại tự giác tránh sang hai bên, không người nào dám tiến tới chọc vào bọn họ.

...

Thấy tình hình như thế, Thiên Hà nhất thời không nín nhịn được, đang muốn tiến tới ngăn cản, lại bị Yến Vô Hồi cùng Thiết Đường một trái một phải kéo lại.

"Hai người các ngươi kéo ta làm gì? Mau buông ra đi!"

"Mập mạp chết bầm, ngươi muốn làm trò gì đấy?"

"Làm gì ư? Đương nhiên là kêu đám người kia quay lại xếp hàng! Những thằng kia quá kiêu ngạo đi, ngoài cửa Hoàng thành, dưới chân thiên tử, lại trực tiếp chen ngang, ngay cả Hoàng thành thủ vệ cũng chẳng quan tâm, có còn vương pháp hay không? Chúng ta khổ cực xếp hàng đã hơn nửa ngày, tại sao bọn họ có thể vào trước được!"

Thiên Hà lẽ thẳng khí hùng ưỡn ngực, dẫn tới ánh mắt quái dị của mọi người chung quanh.

"Hắc hắc, vương pháp sao?" Thiết Đường cười quái dị một tiếng rồi nói: "Ngươi không biết người ta là ai, lại dám bước lên nói vương pháp, quả thực là đâm đầu vào chỗ chết."

"Ách!"

Thiên Hà khí thế lập tức xẹp xuống, co đầu rụt cổ nói: "Những người đó ăn mặc không giống với tiên đạo lục tông hay là Phong Vân thế gia mà, chẳng lẽ địa vị rất lớn sao! ?"

"Nhìn bộ dạng hèn yếu của ngươi kìa!"

Thiết Đường lại mở miệng tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó giới thiệu nói: "Những người đó mặc dù không phải là tiên đạo lục tông hay Phong Vân thế gia, nhưng lai lịch của bọn hắn cũng không nhỏ chút nào... Xem cách ăn mặc, hẳn là người từ Đông Hải ngoại vực tới."

"Đông Hải ngoại vực! ? Chính là mảnh đất hải ngoại vô pháp vô thiên ấy ư? !"

Thiên Hà sợ hết hồn, toát hết mồ hôi, cũng may vừa rồi không có đi tới, nếu không lại gây ra chuyện lớn .

Sau đó Thiên Hà quan sát chung quanh, quả nhiên thấy không ít người trong mắt mang theo ý giận dữ, chẳng qua tất cả mọi người giận nhưng không dám nói gì, không một ai dám đứng ra phản kháng.

Ở ngoài đại lục, Đông Hải chi cực, có một khu vực không có quốc gia thống trị, tự mình lập ra đại thế, vô cùng hỗn loạn.

Từ trên ý nghĩa nào nó mà nói, Đông Hải ngoại vực chính trị địa vị có thể sánh ngang Đại Càn cổ quốc, thực lực lại càng không kém những siêu cấp thế lực như tiên đạo lục tông hay Phong Vân thế gia.

"Thật là xui xẻo!"

Thiên Hà thầm mắng một tiếng, quay đầu nhìn phía sau Vân Phàm cùng Thiển Y sắc mặt bình tĩnh , thấy đối phương hai người cũng không tỏ thái độ gì, hắn cũng không nói gì nữa.

Cho nên, Đông Hải ngoại vực tổng cộng khoảng ba mươi người, đoàn người xác nhận thân phận xong xuôi, hạo hạo đãng đãng bước vào trong Hoàng thành!

...

Có lần đầu tiên, tất sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Vô luận là người của tiên đạo lục tông, hay là người của Phong Vân thế gia, tựa hồ rất ăn ý chen ngang mà đến, đi thẳng tới Hoàng thành, giống như trước không có bất kỳ người nào đứng ra ngăn trở.

Đối với chuyện này, Vân Phàm đám người chứng kiến toàn bộ, trong lòng không khỏi thở dài.

Mặc dù Đại Càn cổ quốc nội tình thâm hậu, nhưng tư tưởng cố hóa che mắt, tôn ti trên dưới, đẳng cấp sâm nghiêm, không mấy ai dám dễ dàng vượt qua, quả thật không thể làm gì. Nếu mới vừa rồi có người dám đứng ra ngăn cản, Vân Phàm tuyệt đối sẽ không đứng yên bất kể.

"Đó là cửu đại truyền thừa đệ tử của tiên đạo lục tông, trừ đi Lộ Minh Phi cùng Khương Thừa Tổ bị Vân Phàm tông sư giết chết, tất cả đều tới không sót một ai."

"Còn có Phong gia trực hệ... Vân gia trực hệ..."

Thiết Đường giới thiệu thân phận của người đến thuộc như lòng bàn tay, chỉ cần có chút danh khí , cơ hồ bị hắn kể ra toàn bộ.

...

Chốc lát sau, cuối cùng cũng đến lượt Vân Phàm đám người.

"Chư vị đại nhân xin lấy ra thân phận ngọc bài cùng đại hội ngọc lệnh."

Trung môn thành vệ ngăn đường của Vân Phàm đám người, theo lệ hỏi thăm, sau đó muốn thẩm tra đối chiếu thân phận.

Nghe được bốn chữ "thân phận ngọc bài", Vân Phàm cùng Thiển Y đồng thời cau mày, Thiên Hà cùng Phương Đồng lại hơi biến sắc.

Người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng Thiển Y, Thiên Hà cùng Phương Đồng lại biết thân phận của Vân Phàm, đối với Đại Càn cổ quốc mà nói, Vân Phàm căn bản là một "người ngoài ", làm sao có thể có thân phận ngọc bài.

Thiên Hà vốn định đến chủ thành làm cho Vân Phàm một chiếc, đáng tiếc đoàn người bọn họ kể từ khi ra khỏi Lạc Nhật thành, không ngừng xảy ra chuyện, cơ hồ đã quên mất việc này, hiện tại muốn làm sợ rằng không còn kịp.

Thiển Y cũng tương đối trấn định, đầu tiên lấy ra thân phận ngọc bài cùng đại hội ngọc lệnh của mình, giao cho thành vệ xác định.

Nhưng ngay khi song phương chuẩn bị giao tiếp, lại có một đám thế lực vội vã mà đến.

"Phía trước nhanh nhanh tránh ra, chúng ta muốn vào thành."

Một thanh âm bén nhọn mà gấp gáp vang lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đứng giữa vòng vây của một đám thiếu niên nam nữ, đi tới bên cạnh Vân Phàm đám người.

Những người này, nam nhìn qua tài trí bất phàm, nữ nhìn qua anh khí ngạo nhiên. Trang phục vô cùng nhất trí, đều đang mặc hắc bạch trường sam, đầu buộc lễ quan, lưng đeo trường kiếm, vạt áo thêu một cái đồ đằng cổ xưa, phía trên ấn hai chữ "Tứ Phương".

"Tứ Phương tiên viện!"

Thiên Hà hô lên kinh hãi, dẫn tới tu sĩ chung quanh đưa mắt nhìn sang.

Lần này không chỉ riêng Thiết Đường, chỉ cần không phải người mù, cũng nhận ra được lai lịch những người này.

Tứ Phương tiên viện chính là đệ nhất tiên viện của Đại Càn cổ quốc, địa vị chỉ sau thánh địa, thậm chí vượt trên cả hoàng quyền.

Chỉ là Tứ Phương tiên viện địa vị đặc thù, không tham dự vào minh tranh ám đấu trong hoàng tộc, cũng không tham dự vào xung đột giữa các thế lực. Vì vậy, vô luận đệ tử có thân phận bối cảnh thế nào, sau khi tiến vào Tứ Phương tiên viện, không được tùy ý rời đi.

Mà đệ tử không được cho phép hoặc lập hồ sơ đi ra ngoài, sẽ xử lý như tự động thoát ly tiên viện, sau này sẽ không được trợ giúp, cũng không được trở về tiên viện.

...

"Đây là đại hội ngọc lệnh, động tác nhanh lên một chút."

Người cầm đầu Tứ Phương tiên viện tiện tay ném ra một tấm lệnh bài bằng ngọc vào tay thành vệ, nhìn cũng không nhìn Vân Phàm đám người một cái.

Thành vệ vẻ mặt bất đắc dĩ, đáng tiếc hắn chỉ là một thành vệ nho nhỏ, làm sao dám đắc tội với người của Tứ Phương tiên viện, không thể làm gì khác đành phải nhận lấy ngọc lệnh.

Mắt thấy đệ tử của Tứ Phương tiên viện sắp lướt qua Vân Phàm đám người, một thanh âm lãnh đạm đột nhiên vang lên.

"Đứng lại!"

Người nói chuyện tự nhiên là Vân Phàm, lúc trước những người của thế lực khác chen ngang vào thành, dù sao những tu sĩ bị chen ngang cũng không nói gì, hắn cũng không nguyện ý xen vào việc người khác gây ra thị phi. Nhưng mà hiện tại, lại có thế lực chen trước mặt mình, tự nhiên hắn không thể làm như không thấy.

"Sao? !"

Người cầm đầu đột nhiên bị ngăn trở, không khỏi quay đầu nhìn lại, lời nóigay gắt: "Các hạ là ai? Dám cản đường của Tứ Phương tiên viện chúng ta."

Thiên Hà thấy có Vân Phàm ra mặt, cả người giống như hang hái vô cùng, vội vàng nhảy ra ngoài: "Tứ Phương tiên viện thì sao? Tứ Phương tiên viện là có thể tùy chen ngang chúng ta sao? Còn muốn nghe tên của lão Đại ta ư, nghĩ sau này trả thù lão Đại ta sao ? Hừ hừ! Tên của lão Đại ta, nói ra sợ hù chết ngươi đó..."

"Di, Đông Lai? ! Tại sao ngươi lại ở đây! ?"

Một thanh âm thiếu nữ bỗng nhiên truyền đến, cắt đứt màn biểu diễn khoa trương của Thiên Hà.
Bình Luận (0)
Comment