Bất Diệt Thánh Linh

Chương 362

Nghe có người đột nhiên gọi tên của mình, Đông Lai khẽ ngây người.

Hắn mặc dù tại Tứ Phương tiên viện tu hành một thời gian ngắn, nhưng đệ tử không có thân phận bối cảnh tựa như hắn, về căn bản không có mấy bằng hữu quen biết. Hơn nữa, hắn rời khỏi Tứ Phương tiên viện đã hơn hai năm, không ngờ vẫn có người nhận ra chính mình.

Đông Lai nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp lung linh từ trong đội ngũ của Tứ Phương tiên viện đứng ra.

"Thì ra là ngươi! ?"

Ánh mắt Đông Lai nhìn thiếu nữ này đầy phức tạp, muôn vàn tư vị cảm khái dâng lên trong tâm trí.

Gương mặt thân quen, cảm giác xa lạ, cảm xúc này thật là mâu thuẫn.

Chính là thiếu nữ trước mắt để cho cuộc đời của hắn phát sinh biến hóa vô cùng lớn.

Năm ấy hắn khoảng mười hai tuổi, lấy danh thiên tài bước vào Tứ Phương tiên viện, được tiên sư mong đợi, còn quen biết với thiếu nữ động lòng người trước mắt.

Hai năm gần gũi, mối tình đầu của Đông Lai, trong quá trình chung sống mà sinh lòng ái mộ thiếu nữ này.

Vốn dĩ dựa vào thiên phú cùng cố gắng của Đông Lai, tiến vào trung viện căn bản không thành vấn đề, chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, có không ít người cũng yêu thích thiếu nữ này, trong đó còn có mấy vị thượng viện đệ tử, bối cảnh cường thế, thực lực phi phàm. Bị đám người này vũ nhục chèn ép , Đông Lai trọng thương, tổn thương căn cơ, danh thiên tài không còn tồn tại, cuối cùng hai bàn tay trắng, phải lẳng lặng rời khỏi Tứ Phương tiên viện.

Nếu không phải vì Vân Phàm, vì Thiển Y, có lẽ cả đời này của Đông Lai cũng sẽ không bước vào Đại Càn cố đô nửa bước.

...

"Làm sao vậy, Vương Du sư muội, các ngươi quen biết ư?"

Nói chuyện chính là thanh niên cầm đầu Tứ Phương tiên viện, nhìn thấy thiếu nữ tiến lên, sự chú ý của hắn theo đó dời đi, ngược lại đem Vân Phàm cùng Thiên Hà không thèm để ý.

Thiếu nữ Vương Du gật đầu cười nói: "Khương Vĩ sư huynh có điều không biết, Đông Lai chính là người cùng vào Tứ Phương tiên viện với ta, chúng ta là cùng giới đệ tử, năm đó thời điểm nhập viện khảo hạch hắn còn giúp ta mấy lần nữa, là một thiên tài đệ tử rất lợi hại... Đáng tiếc sau đó không biết vì nguyên nhân gì, hai năm trước đột nhiên rời khỏi chúng ta tiên viện, không nghĩ hôm nay lại gặp lại ở chỗ này."

"Thì ra là vậy!"

Khương Vĩ bừng tỉnh đại ngộ, tựa như nhớ ra chuyện gì, ánh mắt khẽ chớp động: "Đông Lai? Nga, ngươi vừa nói như thế, ta cũng có chút ấn tượng . Năm đó nghe nói ở hạ viện có một thiếu niên thiên tài, vô cùng giỏi giang, còn kinh động thượng viện tiên sư, chẳng lẽ chính là người này! ?"

Khương Vĩ cố ý nhìn Đông Lai từ trên xuống dưới, kinh ngạc cười cười: "Còn chưa ngưng tụ thần thai, tu vi mới thần đan hậu kỳ, thiên tài như vậy... Ha ha, có chút hữu danh vô thực nhé!"

"..."

Đông Lai mặt không chút thay đổi nhìn đối phương, hai đấm nắm chặt biểu lộ rõ nội tâm tức giận.

Có lẽ Khương Vĩ nói là sự thật, hắn thật sự quên mất Đông Lai người này, nhưng Đông Lai làm sao có thể không nhớ rõ, năm đó mấy người chèn ép mình, Khương Vĩ chính là một người trong số đó, hơn nữa còn là một kẻ hạ thủ vô cùng tàn nhẫn.

Chỉ là thân phận của đối phương để cho Đông Lai không thể làm gì.

Không sai, Khương Vĩ chính là họ "Khương", tự nhiên liên quan tới hoàng tộc... Hắn chính là thất vương tử của Đại Càn.

Vân Phàm chỉ lạnh lùng liếc nhìn Khương Vĩ, sau đó nhìn một chút Đông Lai bên cạnh, nhưng cũng không nói gì.

Thiển Y mấy người đồng thời chỉ lẳng lặng đứng nhìn, tựa như không có ý nhúng tay .

Chung quanh người vốn tưởng rằng song phương sẽ có xung đột, không ngờ song phương lại chuyển thành hàn huyên, tuy thất vọng nhưng cũng không dám quấy rầy. Dù sao đệ tử Tứ Phương tiên viện không phải ai cũng dám đắc tội , nhất là thân phận của đối phương vốn dĩ không tầm thường.

...

"Đúng rồi Đông Lai, năm đó làm sao ngươi đột nhiên rời khỏi tiên viện? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe thiếu nữ hỏi thăm, Đông Lai đột nhiên phát hiện mình cũng không có tức giận như trong tưởng tượng. Người từng trong lòng mình, cùng người đã từng thương tổn tới mình đi cùng một chỗ... Thì ra những thứ chính mình vốn kiên trì , chẳng qua là một truyện cười, thậm chí ngay cả chuyện cười cũng không phải.

Đông Lai ở Lạc Nhật thành trải qua vào sanh ra tử nhiều như vậy, tâm trí đã dần dần trưởng thành, cho nên hắn hiểu được, ngay lúc đó chính mình chẳng qua là một bên tình nguyện, người ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói thích chính mình.

Nguyên bản cũng không muốn nói ra Đông Lai, cho là chuyện năm đó thủy chung phải có một cái kết thúc, cho nên hờ hững nói: "Vương Du, hai năm trước tại sao ta đột nhiên rời đi, ngươi hẳn phải hỏi vị sư huynh bên cạnh ngươi mới đúng, nếu không phải do hắn ban tặng, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay."

Đông Lai lời nói phá lệ trầm ổn, không giống như đang tức giận.

Sau đó, Vương Du thu liễm nụ cười, nghi ngờ nhìn về Khương Vĩ.

Thấy Vương Du nhìn mình, Khương Vĩ không e dè nói: "Sư muội có điều không biết, năm đó mấy sư huynh thượng viện chúng ta thấy có người bám lấy ngươi không chịu buông tha, tức giận liền đi cảnh cáo người này một phen, không ngờ người này không những không nghe, ngược lại càng làm quá mức, khắp nơi tản lời đồn, nói khoác ngươi cùng hắn có quan hệ. Mấy sư huynh tính tình tương đối thẳng, thấy dạng tiểu nhân như thế, cho nên xuất thủ giáo huấn hắn một chút ... Sau đó, người này quả nhiên biết khó mà lui ."

"Cái gì! ? Bám lấy! ? Tung tin đồn! ?"

Vương Du cau mày, mặc dù Đông Lai đối với mình rất ân cần, nhưng bọn hắn chung đụng cho tới bây giờ cũng rất hòa hợp, tuyệt đối không có chuyện bám lấy. Về phần chuyện tung tin đồn, Vương Du thật không nhớ rõ chính mình có chuyện gì đáng để đồn đãi.

Trong chớp mắt, Vương Du bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nhìn Đông Lai, trong mắt mang theo vài phần phức tạp.

Không thể nói hoài nghi hay tin tưởng, nhưng Vương Du cảm giác mình phải đứng ở phía của Khương Vĩ. Dù sao Đông Lai nhiều nhất chỉ có thể coi là bằng hữu của nàng, mà Khương Vĩ lại là tình nhân cùng nàng quan hệ thân mật .

"..."

Đông Lai thất vọng nhìn Vương Du, không cảm thấy tức giận, cũng không cảm thấy bi thương. Có nhiều thứ đối với hắn mà nói, quá mức trầm trọng, để xuống ngược lại sẽ cảm thấy nhẹ lòng một ít.

"Đông Lai!"

Thiên Hà bỗng nhiên tiến lên, đem tay khoác lên trên vai Đông Lai, căm giận bất bình nói: "Đừng để ý tới bọn hắn làm gì, một dạng người thối tha mà thôi, đem một đống máu chó xối lên đầu người khác, tên kia nói, ta nửa chữ cũng không tin... tiểu tử ngươi bộ dạng tính cách, nếu thật dám đối với một cô bé bám lấy, ca ca ta còn phải cao hứng uống mừng mấy chén."

"Thiên Hà đại ca..."

Đông Lai nghe vậy dở khóc dở cười, nghe nửa phần trước, hắn còn đang cảm động, nhưng nghe tới phía sau, làm sao càng nói càng biến vị .

Khương Vĩ sắc mặt ngược lại âm trầm, gắt gao trừng mắt nhìn mập mạp, suýt nữa động sát ý, nếu như nơi này không phải là cửa hoàng thành, chỉ sợ hắn sớm xuất thủ đem đối phương đánh giết .

Thiên Hà không nhúc nhích chút nào, lặng lẽ kê vào lỗ tai Đông Lai nói: "Tiểu tử ngươi có lời gì nói thẳng ra, có Vân Phàm lão Đại cùng Thánh nữ đại nhân giúp ngươi, sợ cọng lông a, tên kia chính là tên khốn khiếp, giơ mặt ra cho ngươi, không tát hắn mấy cái quả thực là phải xin lỗi quần chúng, xin lỗi quốc gia."

"Ta..."

Đông Lai tâm thần run rẩy, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Bình Luận (0)
Comment