Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 16

Cuối tháng 9 thời tiết chuyển lạnh, đại lộ phía trước Tây Đại ngập tràn lá phong vàng đỏ lẫn lộn, trận mưa cuối thu khiến vô số lá rụng bao phủ toàn bộ các vũng nước mưa đọng lớn nhỏ.

Qua kỳ khai giảng bận rộn, Từ Thu càng có nhiều thời gian ở ký túc xá.

Trừ ăn cơm và đi học ra, gần như cô không tiếp xúc với cá nhân nào.

Bành Anh đi Đồ Thư Quán, dường như Ô Thuần có bạn trai, Khổng Tử Lăng đi làm thêm bên ngoài trường học, phần lớn thời gian chỉ có một mình Từ Thu ở ký túc xá.

Vào buổi chiều trước khi bắt đầu kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài hạn một ngày, lúc Từ Thu nhận được tin nhắn có bưu kiện chuyển phát nhanh đang được giao tới thì Bành Anh đẩy cửa, gấp ô bước vào, đi theo phía sau là Ô Thuần, tóc và quần áo vương vài giọt mưa.

Hai người kia nhìn nhìn Từ Thu, không nói tiếng nào. Thực tế từ lần Từ Thu và Ô Thuần xé mặt nhau trở về sau, Ô Thuần đã hoàn toàn xem Từ Thu như không tồn tại, Bành Anh có quan hệ tốt với cô ta, đương nhiên cũng sẽ từ từ thay đổi thái độ, Từ Thu không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Cô vẫn ung dung lăn chuột mà không ngoảnh đầu lại, màn hình laptop lướt trôi như dòng nước, trên gốc trái màn hình hiển thị trang web chính thức của Tây Đại.

“... Trường sắp công bố danh sách học bổng của học kỳ trước rồi đúng không? Tớ nhớ năm ngoái cũng vào độ cuối tháng 9 thì phải...” Ô Thuần vừa đặt túi sách lên bàn vừa hỏi Bành Anh.

Điều hòa trong phòng ký túc xá từ từ phả ra gió với nhiệt độ thích hợp, hoàn toàn ngăn cách bầu không khí hạ nhiệt đột ngột ở bên ngoài.

Bành Anh hồi tưởng lại chừng vài giây, “...Tớ đã hỏi qua hội đồng học thuật rồi, năm nay sẽ có muộn một chút, độ khoảng sau tháng 11,” Cô nàng dừng lại một chút mới nói tiếp: “... Hồi hộp quá, lúc thi chung kết cuộc thi kỳ trước tớ phân tích sai đề Mã Nguyên, không biết chuyện đó có ảnh hưởng đến việc tớ lấy học bổng không..”

Từ Thu nhẹ nhàng đặt ly trà vừa uống xong lên mặt bàn, tiếp theo đeo tai nghe vào, sau đó cô không nghe được thêm câu nào nữa.

Cô nhắn tin cho Tạ Ung, hỏi anh có rảnh vào kỳ nghỉ ngắn ngày sắp tới không mấy thứ đồ chơi đặc biệt mua cho anh đã được giao đến rồi, phải thử chất lượng mới được.

Đối phương trả lời tương đối nhanh “Có rảnh.”

Từ Thu nhập tin nhắn: Vẫn chỗ cũ?

Cô còn chưa kịp ấn gửi đi thì Tạ Ung đã gửi tiếp một câu: “Căn phòng kia tôi đã thuê dài hạn, lúc nào đến cũng được.”

Từ Thu phải dừng lại suy nghĩ một lát mới hiểu được lời nói Tạ Ung mang thầm ý khác: Thế nên, anh đang ám chỉ với cô phải không?

Thật ngoan, chưa thấy con mồi nào còn nóng vội hơn thợ săn. “Được, vậy ngày thứ hai của kỳ nghỉ nhé.” Cô gửi tin.

Ngày đầu tiên không được rồi, đại khái mẹ cô sẽ gọi cô về nhà ăn cơm, nhân tiện đi bái tế người cha mà cô chưa từng gặp mặt kia.

Tai nghe bị giật nhẹ, Từ Thu vô thức quay đầu lại thì trông thấy Khổng Tử Lăng đã trở về từ khi nào, cô nàng đứng ngay sau lưng cô, thần không biết quỷ không hay cười hì hì, sau đó đặt một ly trà sữa lên bàn Từ Thu cùng một chiếc túi nhựa bên trong chứa hộp xốp.

Cô nàng cũng không đứng cạnh Từ Thu quá lâu, vừa lấy tai nghe của cô xuống cô nàng bèn buông ra và lùi về phía sau, đi về chỗ của mình, vừa đi vừa nói: “Cho cậu đấy. Trời bên ngoài lạnh tê tái, tớ xem vòng bạn bè của cậu thì phát hiện cả ngày nay cậu không hề ra ngoài ăn uống đàng hoàng, đó là bánh bao chiên và trà sữa trân châu đường đen, 1/2 đường.” Từ Thu đã từng mua trà sữa ở cửa hàng này một lần cùng với Khổng Tử Lăng khi tham gia khóa học tự chọn ở trường, cô chưa từng cố tình nói với đối phương, nhưng Khổng Tử Lăng vẫn ghi nhớ, cô uống trà sữa thích uống 1/2 đường.

Lòng Từ Thu bỗng dâng lên cảm giác hết sức kỳ lạ, cô cũng âm thầm tính toán giá trị của hai món này, định bụng cảm ơn Khổng Tử Lăng rồi sẽ chuyển trả đối phương qua wechat

Lúc này Khổng Tử Lăng đã ngồi vào vị trí ghế của mình, dường như chợt nhớ tới gì đó, cô nàng hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn Từ Thu ở phía bên phải, “Mời cậu đấy, đừng chuyển khoản cho tớ, tớ sẽ không nhận đâu. Coi như cảm ơn cậu đã giúp tớ đề cử nơi tổ chức sự kiện của câu lạc bộ thanh niên vào năm nhất, nếu không tớ cũng không có cơ hội gặp bạn trai hiện nay của tớ.”

Khổng Tử Lăng nói như vậy, Từ Thu mới nhớ tới chuyện đúng là vào năm nhất cô có giúp cô nàng một lần, dường như lúc đó cô đang tham gia hoạt động thanh niên tình nguyện đến giúp đỡ người già ở viện dưỡng lão, được cộng 0.5 điểm học phần. Hoạt động đó không có xét duyệt cụ thể, các ban cán sự tự tổ chức, bởi vì Khổng Tử Lăng thấy được tên của anh lớp trên mà mình thích trong danh sách thành viên trên laptop Từ Thu, đúng lúc Từ Thu không gom đủ người cho team mình, cho nên cô thuận nước đẩy thuyền cho Khổng Tử Lăng vào.

Cô đã quên mất chuyện này, nào ngờ đối phương nhớ mãi không quên. Từ Thu định nói gì đó thì Ổ Thuần ngồi đối diện Khổng Tử Lăng bỗng lên tiếng trước, không biết cô ta nói với ai, song giọng điệu lại là lạ: “.. Hâm mộ cậu thật đấy Tử Lăng, có quan hệ tốt với người ta nên người ta tình nguyện cho đi cửa sau, nào giống với bọn tớ, xin người ta giúp một chuyện nhỏ cũng không được. Xem ra muốn người ta giúp thì phải mời trà sữa và đồ ăn mới được...”

Khổng Tử Lăng đang thay quần áo, nghe vậy nụ cười trên mặt phai nhạt một chút, nhưng động tác vẫn không dừng lại, cô nàng vừa treo áo lông vừa thay ra vào tủ vừa đanh mặt đáp lại: “Vậy thì không phải, còn phải xem cậu nhờ Từ Thu giúp việc gì. Nếu chỉ là một cái nhấc tay thì một ly trà sữa có lẽ sẽ được, còn nếu nhờ việc khiến người ta khó xử, thậm chí có thể bị phạt thì một trăm ly trà sữa người ta cũng không tình nguyện làm.”

Thay áo xong, thấy nét mặt Đỗ Thuần nhăn nhúm khó coi, Khổng Tử Lăng tỏ vẻ ngây thơ ôn hòa nhưng từng tiếng nói ra như đòi mạng: “Tớ nói này, cậu làm gì cũng phải biết tự lượng sức mình, Từ Thu chỉ là một cán sự vô danh tiểu tốt, nào có quyền quyết định lớn như thế phải không?”

Nghe được bốn chữ tự lượng sức mình, Ô Thuần như bị giẫm trúng chân đau, cô ta đứng bật dậy khỏi ghế ngồi - song bốn chữ sau Khổng Tử Lăng nói lại miêu tả đúng về Từ Thu, nếu cô ta phản bác lại thì chẳng khác nào chứng tỏ mình hẹp hòi.

Từ Thu vốn không muốn nói lý lẽ với Ô Thuần, nhưng thấy cô ta bị hai ba câu của Khổng Tử Lăng chọc tức đến nổi hai má đỏ bừng, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Ô Thuần bắt nạt kẻ yếu, thấy Khổng Tử Lăng đứng về phe Từ Thu thì lập tức ngừng công kích.

Đêm nay, Từ Thu mơ thấy một giấc mộng từ rất lâu trước đây. Cũng chính vì giấc mộng này, rốt cuộc cô cũng nhớ tới lần đầu tiên mình bị mắng ‘Đồ thần kinh” là vì lý do gì.

Đại khái vào năm cô khoảng 6 7 tuổi, cô đã bắt đầu thể hiện tính cách quái gỡ lập dị của mình, và chỉ có một người bạn.

Dường như cô bé ấy là con gái của một trong số những người bạn làm ăn của Từ Tiêu, và học chung lớp mầm non với Từ Thu.

Không có bất kỳ bạn học nào tình nguyện chơi với cô, chỉ có cô bạn đó là sẵn lòng. Song có lẽ thần kinh cô không bình thường thật, một người bạn chơi thật tốt với mình, đột nhiên có một lần cô không để ý người ta, còn gạt tay đối phương ra, thậm chí còn kéo rách con búp bê vải cô bé tặng cho cô ngay trước mặt tất cả mọi người, sau đó giẫm dưới chân.

“Từ Thu

cậu là đồ điên, bệnh thần kinh! Cậu vốn không bình thường, làm gì cũng chỉ biết nghĩ tới bản thân mình thôi đúng không...”

Đối phương không nhịn được nữa, hung hãn đẩy cô một cái, sau đó còn dùng những từ ngữ độc ác nhất trong phim truyền hình mắng nhiếc cô. Giấc mơ đen trắng, bầu không khí u ám, trong mơ mặt cô không cảm xúc, không thèm để ý chút nào, bị đẩy lảo đảo nhưng vẫn không nói chuyện, còn đá mạnh vào con búp bê vải bị xé rách.

Cô là nỗi sợ hãi kinh hoàng trong mắt đám trẻ con, song cô lại cảm thấy sảng khoái.

Thật là một kẻ điên chính hiệu.

Từ Thu bừng tỉnh, và đánh giá như vậy về mình năm đó.

Cô mất ngủ đến sáng, trước khi đi còn uống mấy viên thuốc an thần trong lúc bụng đói, sau đó người Từ Tiêu phái tới đưa cô đi.

Tám giờ sáng, vừa lúc ánh mặt trời nở rộ, Từ Thu nhìn thấy tấm bia mộ vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô.

Chồng quá cố

Viên Tùng chi mộ.
Bình Luận (0)
Comment